Trần Nhật Phong / Việt Weekly, 15/12/2011 (SMCĐ hiệu đính đúng theo tôn chỉ của "Tin Bên Lề")

Đóng vai trò quan sát viên (dù là mặc áo có in "Việt Weekly") hôm chủ nhật vừa qua, giữa hai cuộc biểu tình, có vài vấn đề mà tôi chợt nhận ra, và cảm thấy hứng thú vô cùng.

Nói về cuộc biểu tình của các nhà báo VW tôi thấy họ đã thành công và đạt được 3 điều "thắng lợi" mà chính họ cũng không ngờ.

"Thắng lợi" thứ nhất là sân chơi trước thương xá Phúc Lôc Thọ, xưa nay bị thao túng bỡi nhóm người "Vạch mặt bọn tay sai cộng sản..." Phan Kỳ Nhơn, Trần Thanh Hiền, Nguyễn Xuân Nghĩa, họ tự tung tự tác bao nhiêu năm và ngang nhiên xem khu vực này là "đất" của họ, nay đã bị nhóm nhà báo VW cùng các thân hữu trực diện sẵn sàng phản trả những trò biểu tình rẻ tiền của họ, và kết quả từ nay khu Phúc Lộc Thọ sẽ không phải là sân chơi độc quyền của bất cứ ai, và người nào cũng có quyền ra biểu tình hoặc bày tỏ quyền tự do ngôn luận của họ nếu muốn.

"Thắng lợi" thứ hai của các nhà báo nhóm VW chính là thái độ tự chế cũng như tôn trọng tiếng nói của người khác một cách tuyệt đối. Bằng chứng là có một người đàn ông hung dữ một bà già sang phía bên này phá đám, nhóm nhà báo VW và các thân hữu vẫn bình tĩnh, không bị nao núng bởi sự khiêu khích, đồng thời vẫn tôn trọng tiếng nói của những người đó, cho họ được thoải mái nói những điều họ muốn, không hề xua đuổi họ. Trong khi ngược lại phía bên kia đường, nhóm "Vạch mặt bọn tay sai cộng sản..." Phan Kỳ Nhơn, Nguyễn Xuân Nghĩa, Lê Quang Dật thì lại tìm cách đuổi bà Bùi Kim Thành hay Vũ Hoàng Lân của Phố Bolsa TV ra khỏi khu vực của họ, chứng tỏ một là họ trở thành những kẻ áp đặt, không tôn trọng quyền tự do và phát biểu của người khác, và hai là chính họ không kiểm soát nổi đám đông, nên không dám để cho những người này tự do qua lại trong khu vực của họ, vì vậy họ chỉ là tập hợp bỡi những kẻ ô hợp không kiềm hãm được cảm xúc cá nhân và sẵn sàng chưởi bới bạo động. Hai hình ảnh, một bên tôn trọng tự do của người khác không xua đuổi ai, một bên thì ngăn chặn xua đuổi, rõ ràng độc giả nhìn thấy được chính nghĩa ở bên nào. 

"Thắng lợi" thứ ba là sự can đảm của độc giả, nếu cuộc biểu tình Nguyễn Xuân Nghĩa diễn ra vài tuần trước đó, chỉ có khoảng 15 người, và 20 người đóng vai quan sát, thì cuộc biểu hôm chủ nhật vừa qua, số lượng người tham gia biểu tình của các nhà báo VW, bày tỏ thái độ ủng hộ cho họ đã gia tăng đáng kể, khoảng hơn 20 người tham gia biểu tình, và số còn lại (khoảng 20 người) đóng vai quan sát.

Trong khi ngược lại phía biểu tình của nhóm "Vạch mặt bọn tay sai cộng sản..." Phan Kỳ Nhơn, Nguyễn Xuân Nghĩa thì càng lúc càng thê thảm, dù đã căng người ra mỏng dính như tờ giấy, dùng rất nhiều banner và cờ quạt cho xôm tụ, thì kết quả cũng chỉ vài chục người, không che hết nổi cả bãi cỏ bên kia đường.

Tuy nhiên có một nhân vật mà tôi xem là có thái độ tích cực nhất của phe "Vạch mặt bọn tay sai cộng sản..." Phan Kỳ Nhơn Nguyễn Xuân Nghĩa, dù rằng anh ta có quan điểm ngược lại với nhóm nhà báo VW biểu tình đòi hỏi tự do ngôn luận và báo chí. Người đó chính là Hứa Trung Quí, em ruột của ông Hứa Trung Quân, phóng viên ảnh của báo Việt Weekly.

TỪ CÂU NÓI CỦA HỨA TRUNG QUÍ.

Hôm chủ nhật, Hứa Trung Quí (là người trong nhóm "Vạch mặt bọn tay sai cộng sản...") đã cố gắng làm tốt vai trò giữ trật tự, và cố gắng kềm chế lại người đàn bà và tay thanh niên hung dữ đang tìm cách khiêu khích các nhà báo VW, mục đích là mong các nhà báo có phản ứng để tri hô, đáng tiếc các nhà báo đã ý thức được vai trò của mình nên không ai có phản ứng, khiến những kẻ khiêu khích nóng nảy, muốn đụng chạm vào người của các nhà báo VW, các nhà báo VW đã khôn ngoan tìm cách đến gần phía cảnh sát để cảnh sát nhìn thấy. Hứa Trung Quí đã cố gắng kềm chế những người, và trong lúc hai người khiêu khích tìm cách tiến lại gần ông Hứa Trung Quân (là phóng viên ảnh của Việt Weekly, trong nhóm về VN vừa rồi), thì Hứa Trung Quí đã đanh mặt lại và nói rất gọn "Hey! don't touch him, he's my brother" (Ê! đừng đụng vào ông ta, ông ta là anh ruột của tôi).[SMCĐ: Bấm vào đây xem Clip Phần 3 lúc 1:42]


[SMCĐ: dáng dấp anh HTQ quá giống Clint Eastwood đóng vai "Frank Horrigan" trong phim "In the Line of Fire", lúc đang lo bảo vệ Tổng Thống John F. Kennedy]

Câu nói tuy đơn giản nhưng nó hàm chứa tất cả những gì mà người Việt Nam mong muốn. Hứa Trung Quí có thể khác biệt chính kiến với anh ruột của mình, tuy nhiên khi thấy anh ruột có thể bị đe dọa, thì lập tức bản năng con người của Hứa Trung Quí đã trỗi dậy, sẵn sàng dằn mặt những kẻ nào muốn đe dọa đến anh ruột của mình. Huyết thống rất quan trọng với người Á Đông, tình anh em máu mủ vẫn trên hết, bất kể tác động từ bên ngoài, chính kiến hay khác biệt quan điểm về xã hội.

Lời nói của Hứa Trung Quí, khiến tôi nhớ đến câu chuyện của một đôi nghệ sĩ mà tôi không tiện nêu tên, họ chơi với nhau từ tấm bé, và khi lớn lên giòng đời xô đẩy, khiến họ từ bạn trở thành thù, rồi thù lại trở thành bạn suốt mấy chục năm, cuối cùng một trong hai nghệ sĩ nói với nhau khi thân lại rằng "Cho dù gây nhau cỡ nào, lúc tao chết thì mày cũng khiêng quan tài, và ngược lại khi mày chết tao cũng làm vậy".  Quá đúng ! Dù có khác biệt chính trị hay quan điểm xã hội, đến cuối cùng, một ngày nào đó, giữa Hứa Trung Quí, Hứa Trung Lập hay Hứa Trung Quân, ai không may nằm xuống trước, thì 2 người còn lại cũng sẽ là kẻ khiêng quan tài.

Và nếu mở rộng ra khối 90 triệu dân trong nước và 4 triệu người Việt bên ngoài Việt Nam, dù có khác biệt chính kiến, quan điểm xã hội, nhưng nếu có người nào đó đụng đến đồng hương máu mủ ruột thịt của mình, bản năng của người Việt Nam sẽ có hành xử như Hứa Trung Quí hay không ? Đây sẽ là câu hỏi lớn cho những kẻ cực đoan, như Phan Kỳ Nhơn, Trần Thanh Hiền hay Nguyễn Xuân Nghĩa khi nhóm người này suốt ngày chỉ biết kéo người chống đối chính đồng hương của mình.

ĐẾN NỐI VÒNG TAY LỚN CỦA TRỊNH CÔNG SƠN.

Trải qua cảm xúc của ngày chủ nhật, tuy chỉ là bản năng của huyết thống, nhưng khiến tôi xúc động và khâm phục Hứa Trung Quí, đây chính là lương tri của con người. Câu nói của Hứa Trung Quí đã đeo đẳng tôi khi về tới nhà, dạo trên You Tube để tìm kiếm thêm một số ý tưởng cho bài viết và lần này tôi giật mình.

Khá bất ngờ sau một hồi dạo You Tube vô tình đã dẫn tôi tới một clip được xem là “live concert” của một ban nhạc Rock Việt Nam, ban nhạc có tên UnlimiteD. Bản nhạc mà ban nhạc trình bày có lẽ đối với một số người ở hải ngoại vẫn còn dị ứng, dù rằng ý nghĩa của nó rất tuyệt vời: Nối Vòng Tay Lớn của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Bản nhạc không có tội gì cả, chỉ vì nó được chính tác giả của nó trình bày trên đài phát thanh Sài Gòn ngay sau khi chính quyền miền nam sụp đổ hoàn toàn năm 1975, và kể từ đó có rất nhiều người dị ứng với nhạc phẩm Nối Vòng Tay Lớn.  

Nhiều thế hệ sau này trong nước đã cố gắng trình diễn nhạc phẩm nói trên, nhưng cho đến nay vẫn chưa có một ca sĩ nào bước qua nổi cái bóng lớn của nữ ca sĩ Khánh Ly, theo ý kiến chủ quan của tôi, Khánh Ly là người hát nhạc phẩm này hay nhất Việt Nam, tuy nhiên kể từ khi ra hải ngoại, có lẽ thông cảm với một số người, cô đã không trình diễn lại nhạc phẩm này.

Đoạn You Tube mà tôi coi, ban nhạc UnlimiteD đã phối âm theo lối nhạc "Rock" truyền thống của quốc tế, phải nói là rất tuyệt vời, nếu nhìn một cách công bằng có thể nói họ đã vượt qua được cái bóng lớn của Khánh Ly trong nhạc phẩm này bằng lối chơi nhạc rất sinh động và cuồng nhiệt.

Sự bất ngờ của tôi không dừng lại ở lối chơi nhạc đầy chuyên nghiệp của họ, mà còn ở khối khán giả hàng chục ngàn người cuồng nhiệt theo họ, đa số đều là khán giả trẻ ở trong nước, họ quơ tay theo từng câu hát và đôi khi hát theo người hát "vocal" của ban nhạc. Điều tôi muốn nói ở đây chính là sức sống của tuổi trẻ trong nước qua nhạc phẩm nói trên. Sự cuồng nhiệt của văn hóa nhạc "Rock" đã không còn biên giới, nó lan rộng khắp nơi kể cả Việt Nam. Nhạc "Rock" cho đến nay vẫn là biểu tượng sức sống mãnh liệt của giới trẻ Hoa Kỳ, khi lan qua đến Việt Nam nó vẫn phát huy được bản chất, nó làm cho tuổi trẻ trong nước vươn ra với sức sống mãnh liệt.

Xem xong clip nhạc nói trên tôi vội vàng bật xem lại một lần nữa, rồi ngồi thừ người ra suy nghĩ, tôi đem hai hình ảnh ra so sánh và không thể kiếm ra câu trả lời.

Một hình ảnh già nua, mệt mỏi, không thay đổi, cố chấp mặc dù sống trên quốc gia văn minh nhất thế giới, và chỉ lập đi lập lại những câu đả đảo như con vẹt.

Và hình ảnh thứ hai là hàng chục ngàn khán giả, hầu hết đều là giới trẻ, cuồng nhiệt theo tiếng nhạc, bày tỏ một sức sống mãnh liệt, họ đang cố gắng vươn lên từ một đất nước trải qua nhiều chiến tranh nghiệt ngã và lạc hậu.

Có lẽ câu trả lời dành cho mỗi người trong chúng ta, riêng cá nhân tôi, khi xem xong clip nhạc này và nhớ lại câu nói của Hứa Trung Quí, tự nhiên trong lòng lại lại muốn hát bản nhạc mà tôi chưa bao giờ thuộc: Rừng núi dang tay nối lại biển xa , Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà ./.


Tin liên quan: [Lưu ý - phần màu vàng là phần SMCĐ thêm vào để độc giả theo dõi, dễ phân biệt theo bài báo dưới đây của Người Việt (Nguyên Huy/Đỗ Dzũng)]
- Biểu tình ‘chống nhau’ tại trung tâm Little Saigon (Người Việt / Nguyên Huy, Đỗ Dzũng)
- Nghe NPH nhận xét về Trần Nhật Phong: “đệ nhất kéo màn cải lương chi bảo" Trần Nhật Phong"
Nối Vòng Tay Lớn và những Hội chứng Thời đại