Lữ Giang (Một Góc Trời, 14-09-2010) 

Hôm 9.9.2010, phóng viên Trần Văn của đài RFA đã phỏng vấn ông Huỳnh Bửu Châu, một người tù chính trị vừa được trả tự do sau 11 năm bị tù về tội khủng bố. Chúng tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe tin này.

Ông Huỳnh Bảo Châu là một nạn nhân thuộc tổ chức chống cộng cò mồi của Nguyễn Hữu Chánh ở Kampuchia, bị Công An Việt Cộng bắt cóc đưa về Việt Nam vào tháng 5 năm 1999, sau đó có tin ông đã chết trong tù vì bệnh SIDA trước khi bị đưa ra xét xử, tại sao hôm nay lại có tin ông mới ra tù?

Đây là một trong những vụ án ly kỳ do Bộ Công An phối hợp với các tổ chức chống cộng cò mồi ở hải ngoại tạo dựng ra, có sự tiếp tay rất đắc lực của nhiều thành phần chống cộng tích cực ở hải ngoại, để quyét sạch các thành phần đối kháng còn lại ở Kampuchia và Thái Lan.

Trước đây chúng tôi đã trình bày vụ án này trên tuần báo Saigon Nhỏ số ra ngày 1.6.2001 và trên hệ thống Internet dưới đầu đề “Một ổ gián điệp nguy hiểm”. Sự xuất hiện của ông Huỳnh Bảo Châu một lần nữa nhắc nhở những người hăng say chống cộng ở hải ngoại: Nếu họ tiếp tục hành động không có lãnh đạo, không có kế hoạch, không có chiến lược và chiến thuật, họ chẳng những bị biến thành công cụ của Đồng Minh mà còn bị biến thành công cụ của Việt Cộng.

Trước khi nhắc lại nội vụ để rút kinh nghiệm và nhận diện bọn chống cộng cò mồi ở hải ngoại đã và đang tiếp tay cho địch, chúng ta hãy nghe những điểm chính mà ông Huỳnh Bảo Châu đã kể lại với đài RFA. 

NGHE NGƯỜI TRONG CUỘC KỂ

Ông Huỳnh Bửu Châu cho biết ông sinh năm 1953 ở huyện Tịnh Biên, tỉnh An Giang. Ông qua Kampuchia năm 1994 và đã đến Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ để xin đi tỵ nạn.

Ông bị bắt tại thành phố Phnom Penh, Kampuchia, ngày 5.8.1999. Lúc đó ông đang đi xe gắn máy, họ dùng xe du lịch ép ông vô lề, ông ngã xuồng, và họ nhào ra, còng tay ông lại, quăng ông lên xe rồi chở đến một building hoàn toàn là bí mật, không biết đó là cơ quan hay văn phòng nào của phía Kampuchia. Toán bắt ông có 4 người, họ mặc đồ dân sự và đi xe dân sự, không biết thuộc cơ quan nào.

Họ giữ anh ở đó 36 tiếng. Họ nói toàn tiếng Kampuchia. Ônh nói ông không rành tiếng Kampuchia, họ lại nói tiếng Việt bằng giọng Bắc rất lưu loát. Sau đó, họ dùng 3 công xa của Kampuchia để áp giải ông tới biên giới. Một xe đi đầu có còi hụ, kế đến là xe chở ông. Ngoài tài xế, xe này còn có một người mặc thường phục và một người mặc sắc phục cảnh sát của Kampuchia. Xe thứ ba đi sau cùng chở 12 người đội mũ nón và mặc sắc phục của cảnh sát Kampuchia, có mang súng đạn. Khi đến biên giới, lực lượng an ninh của Việt Nam và Công an của huyện Bến Cầu đã chực sẵn ở đồn biên giới của Kampuchia. Xe của Cục An ninh điều tra ở phía Nam đưa ông về trại giam B34. Năm 2001 ông bị đưa ra xử tại Tòa Sài Gòn và ông bị phạt 12 năm tù về tội khủng bố, sau đó họ đưa ông đến giam giữ ở trại Z30A, Xuân Lộc, Đồng Nai.

Ông Huỳnh Bửu Châu cho biết thêm: Ngoài ông ra, còn có ông Nguyễn Minh Mẫn, tức là Lý Thara, và ông Đỗ Văn Nhàn, cũng bị bắt dưới hình thức như ông và bây giờ cũng còn đang chấp hành án tại trại Z30A. Ông Nhàn ở chung với ông nên sáng nay ông mới chia tay với ổng để về.

Ông Huỳnh Bảo Châu nói lên sự bực nhọc của mình:

“Thực ra thì hơn 11 năm qua tôi rất là bực tức về vấn đề này. Tôi cũng mong rằng tôi có điều kiện để tường thuật lại chuyện đó và nếu cần thiết, tôi sẽ đối chất với chính quyền Việt Nam và Kampuchia tại vì họ bắt tôi không có chứng cứ gì hết. Khi cho là dẫn độ tôi về Việt Nam thì cũng không có bằng chứng nào là tôi phạm tội hết.”  

MỘT KẾ HOẠCH TINH VI

Thật ra, ông Huỳnh Bảo Châu không dám kể hết sự thật về trường hợp ông bị bắt cóc và đưa về Việt Nam, có lẽ vì hoàn cảnh của ông không cho phép ông nói rõ chuyện đó trong lúc này.

Sau khi ông Huỳnh Bảo Châu bị bắt, chúng tôi đã liên lạc được với Lâm Văn Den, một người trước đây đã hoạt động cho Mặt Trận Hoàng Cơ Minh và cùng hoạt động chung với Huỳnh Bảo Châu trong tổ chức của Nguyễn Hữu Chánh, nên biết được nhiều bí ẩn đàng sau. 

1.- Kế hoạch tổng quát của địch

Sau khi thanh toán xong các tổ chức đối kháng ở trong nước, Hà Nội lập kế hoạch để thành toán các thành phần chống đối còn lại ở Kamphuchia và Thái Lan. Họ cho hình thành những tổ chức chống cộng cò mồi, nói là được CIA hổ trợ, để thu hút những “con mồi”. Có hai tổ chức chống cộng cò mồi đã giúp Công An Việt Cộng bủa lưới nhiều nhất là Chính Phủ Việt Nam Tự Do của Nguyễn Hữu Chánh và Đảng Nhân Dân Hành Động của Nguyễn Sĩ Bình (sau này đổi thành Đảng Dân Chủ Việt Nam).

Nhiều người Việt lưu vong đến Kamphuchia hay Thái Lan chỉ để làm ăn, nhưng khi nghe nói hai tổ chức nói trên được CIA tài trợ, đã nhào vô với hy vọng kiếm chút cháo, nên bị mắc bẩy và bị tù oan.

Lá bài chót của Hà Nội là dùng người của Nguyễn Hữu Chánh đặt mìn không ngòi nổ ở Toà Đại Sứ Việt Nam tại Bangkok rồi lấy cớ đó yêu cầu chính phủ Thái Lan cấm người Việt chống cộng hoạt động ở Thái Lan. 

2.- Càn quét đợt một tại Kamphchia

Năm 1994, khi đến Kampuchia lập hội cựu chiến binh và tổ chức kháng chiến dỏm để lường gạt, Nguyễn Hữu Chánh đã cử:

Lý Chandra, tên thật là Trần Hoàng, làm Tổng Tham Mưu Trưởng Liên Quân Kháng Chiến Đông Dương (LQKCDD) và chủ nhiệm tờ tạp chí Tự Do.

Lý Thara, tên thật là Nguyễn Minh Mẫn, làm Tham Mưu Trưởng Liên Quân kiêm Chủ Tịch Liên Đoàn Lao Động.

Chánh tự xưng là Tướng Tây Sơn, Tổng Tư Lệnh LQKCĐD và tuyên bố hiện đang có 17.000 LQKVĐD đóng ở biên thùy Đông Dương.

Tất cả những chuyện này đều là chuyện bịp bợm nhắm lừa những thành phần chống cộng và những người đến làm ăn bất hợp pháp tại Kampuchia xuất đầu lộ diện cho Công An Việt Cộng bắt.

Sau này, người ta phát hiện ra Lý Chandra, tức Trần Hoàng, là một Trung Tá Công An Việt Cộng đang hoạt động tình báo tại Kampuchia! Tướng Lâm Văn Phát đã cho chúng tôi biết khi ông qua Kampuchia thăm dò tình hình, nếu không có anh Trương Công Vinh báo động kịp thời, ông đã bị Lý Chandra tóm cổ rồi!

Danh sách các cựu chiến binh và những người tham gia tổ chức của Nguyễn Hữu Chánh được giao cho Trần Hoàng giữ. Căn cứ vào danh sách này, Công An Việt Cộng đã mở cuộc hành quân bắt khoảng 150 người. Những người từ Mỹ đến đều bị trục xuất về Mỹ, còn khoảng 120 người từ Việt Nam sang đều bị giải giao về Việt Nam truy tố và xét xử, trong đó có Lý Thara, tức Nguyễn Minh Mẫn. Tham Mưu Trưởng LQKCĐD của Nguyễn Hữu Chánh.

Sau vụ này, lý lý lịch của Lý Chandra, tức Trần Hoàng, đã bị bại lộ, nên Công An không xài nữa. 

3.- Càn quét đợt hai tại Thái Lan

Năm 1998, Nguyễn Hữu Chánh mở "Đại Hội tại Biên Thùy Đông Dương" ở Thái Lan kể từ ngày 30.4.1998 để tập trung các thành phần chống đối và cư trú bất hợp pháp còn lại ở Thái Lan và Kampuchia cho Công An Việt Cộng hốt sạch và đưa về Việt Nam xét xử.

Lúc đó, Việt Cộng đã gởi đến Nam Cali các tên sau đây để lập kế hoạch và chỉ huy Nguyễn Hữu Chánh thực hiện:

(1) Hoàng Việt Cương, cán bộ tình báo nằm vùng ở Canada, chỉ huy tổng quát và giao tiếp bên ngoài.

(2) Trung Tá Phạm Văn Quảng (nay là Thiếu tướng), dưới biệt hiệu là Bảo Sơn, thuộc Tổng Cục Tình Báo, chỉ đạo bên trong.

(3) Thiếu Tá Bùi Văn Súy thuộc Bộ Công An,

(4) Nguyễn Công Bằng với tên giả là Lê Chí Thức, Phát ngôn viên của chính phủ Nguyễn Hữu Chánh, một cán bộ tình báo nằm vùng ở Mỹ, hiện ở Texas và là Tổng Thư Ký Đảng Vì Dân, một đảng chống Cộng cò mồi của Việt Cộng.

Vì lý lịch của Lý Chandra, tức Trần Hoàng, Trung Tá Công An Việt Cộng đã bị bại lộ, Trung Tá Phạm Văn Quảng đã giới thiệu với Nguyễn Hữu Chánh Trần Văn Hùng, bí danh là Quang Minh, làm Tư Lệnh Bộ Tư Lệnh Tiền Phương LQKCĐD.

Nhóm Huỳnh Bửu Châu và Lâm Văn Đen tưởng tổ chức của Nguyễn Hữu Chánh được CIA yểm trợ thật, nên đã tham gia. Huỳnh Bửu Châu được Chánh phong làm Trưởng Ban Tham Mưu Bộ Tư Lệnh Tiền Phương, Lâm Văn Đen làm Tham Mưu Phó đặc trách về An Ninh, Lê Huy Tâm làm Tham Mưu Phó đặc trách về Chính Trị, Đỗ Hoàng làm Tham Mưu Phó đặc trách về tổ chức, Nguyễn Văn Tiên làm Tham Mưu Phó đặc trách về Quân Sự và Phạm Phước Hòa làm Tham Mưu Phó đặc trách về Tiếp Vận. Tất cả nhóm này đều được đặt dưới quyền chỉ huy của Quang Minh, Tư Lệnh Bộ Tư Lệnh Tiền Phương. Tuy gọi là “Bộ Tư Lệnh Tiền Phương” nhưng thật sự không hề có cơ sở hoặc quân lính gì cả.

Về sau, người ta mới biết Quang Minh, tức Trần Văn Hùng, Tư Lệnh Bộ Tư Lệnh Tiền Phương LQKCĐD của chính phủ chú Chánh là một Thiếu Tá Công An của Việt Cộng!

Lâm Văn Đen được Nguyễn Hữu Chánh giao cho đi kiếm chỗ lập căn cứ KC.701 ở phía đông Klong Yai thuộc tỉnh Trat để quay phim. Nhưng cảnh sát Thái đã đến triệt hạ căn cứ KC.701. Chánh liền sai Lâm Văn Đen đi thám sát để lập một căn cứ khác lấy tên là KC.702. Lâm Văn Đen đã chọn được một chỗ trên lưng ngọn đồi Khao Vong gần sát biên Thái - Miên. Chánh quyết định sẽ tổ chức “Đại Hội Biên Thùy Đông Dương” vào ngày 30.4.1998 tại đây. Khi căn cứ được dựng xong, Chánh cử Nguyễn Ngọc Thu (ở Mỹ qua) làm trưởng căn cứ và Nguyễn Tấn Vĩnh làm phó. Quang Minh liền quay trở về Kampuchia tuyển người qua làm “cán bộ cách mạng quốc nội” để quay phim.

Ngày 30.4.1998, khi “Đại Hội Biên Thùy Đông Dương” đang tiến hành thì cảnh sát Thái đến bố ráp. Có khoảng 100 “cán bộ cách mạng quốc nội” do Quang Minh tuyển đã bị bắt. Mỗi người phải đóng tiền phạt mới được ra về. Huỳnh Bảo Châu và Lâm Đen đã chạy được về Kampuchia. 

HUỲNH BỬU CHÂU BỊ SA LƯỚI

Khi một biến cố xẩy ra, công việc đầu tiên mà một cơ quan an ninh phải làm là điều tra nguyên nhân đưa tới biến cố và ai là người lãnh đạo. Sau đó tìm bắt người lãnh đạo và những thành phần xách động để dẹp tan cuộc nổi dậy. Một ví dụ cụ thể: Vào tháng 5 vừa qua, một số giáo dân Cồn Dầu ở Đà Nẳng đã quyết định dùng đám tang bà Đặng Thị Tân để cưởng lại lệnh giải tỏa nghiã trang Cồn Dầu của giáo xứ. Sau khi cướp quan tài bà Tân, Công An đã bắt những người chống đối. Riêng anh Nguyễn Thành Năm, người tổ chức lễ tang của giáo xứ, tuy không chống lại nhân viên công lực, nhưng Công An vẫn bắt vì tin rằng anh là người chủ mưu. Anh bị tra tấn những không nhận tội, nên Công An phải thả ra, rồi để cho dân quân bắt đánh tổn thương, hôm sau anh ói máu ra chết. Việc giết ngưới này nhắm hai mục tiêu: Mục tiêu thứ nhất là triệt hạ người chủ mưu. Mục tiêu thứ hai là răn đe những người khác đừng phát động phong trào chống đối lệnh giải tỏa, nếu không số phận họ cũng sẽ gióng như thế.

Sau khi quan sát, Công An thấy trong nhóm “cán bộ cách mạng quốc nội” tham gia tổ chức của Nguyễn Hữu Chánh, người có khả năng tổ chức và lãnh đạo nhất là Huỳnh Bảo Châu, nên quyết định bắt đương sự. Tuy nhiên, khi “Đại Hội Biên Thùy Đông Dương" bị phá vở, Huỳnh Bảo Châu và Lâm Văn Đen đã nhanh chân chạy về Kampuchia.

Báo Tiềng Dân của Nguyễn Hữu Chánh Chánh xuất bản tại Orange County, trong số ra ngày 11.5.2001 có đăng hình một người mặc áo quần rằn ri, đầu đội nón két, mép có râu cá trê như râu của Tướng Nguyễn Cao Kỳ, và ghi chú đó là di ảnh Huỳnh Bửu Châu. Tờ báo cho biết lý lịch của Huỳnh Bữu Châu đại khái như sau:

Huỳnh Bửu Châu sinh ngày 12.8.1952 tại Châu Đốc, trước 30.7.1975 là Trung Úy thuộc binh chủng Thiết Giáp của QLVNCH. Tháng 6 năm 1982 Châu cùng gia đình vượt biên qua Cam-bốt làm ăn, sau đó gia nhập Liên Quân Kháng Chiến Đông Dương vào ngày 10.5.1994. Tháng 6 năm 1995 Huỳnh Bửu Châu gia nhập chính phủ(?) Hoàng Gia Kampuchia (tức quân đội của nhóm Ranariddh). Ngày 7.2.1997 được Chánh bổ nhiệm làm Tham Mưu Trưởng Bộ Chỉ Huy Tiền Phương kiêm Tham Mưu Trưởng Căn Cứ 702 (tức phim trường của chú Chánh ở Thái Lan) và bị cảnh sát Thái Lan bắt trong “Đại Hội Biên Thùy Đông Dương” ngày 30.4.1999, nhưng đã được thả ra trong tháng 5.

Lời tường thuật này có rất nhiều điểm khác với những gì Lâm Văn Đen đã kể lại, nhưng đã tiết lộ bằng chứng để Công An tìm bắt và truy tố Huỳnh Bảo Châu. Lâm Văn Đen cho biết:

Một hôm, Quang Minh đưa tới cho Huỳnh Bữu Châu một văn thư của Nguyễn Hữu Chánh bổ nhiệm Huỳnh Bửu Châu làm Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Quốc Nội của CPCMVNTD và 100 đô la. Huỳnh Bữu Châu thấy có gì hơi khác thường nên điện thoại cho Nguyễn Hữu Chánh hỏi lại. Nguyễn Hữu Chánh xác nhận văn thư bổ nhiệm đó đúng là của Nguyễn Hữu Chánh. Sau đó, Huỳnh Bữu Châu đem câu chuyện đó ra bàn với một số anh em. Tất cả đều cho rằng đây là một việc không bình thường, cần phải thận trọng. Bổng nhiên, vào lúc 11 giờ tối ngày 25.8.1999, Công An Việt Nam và Cảnh Sát Cam-bốt đã đến vây nhà của Huỳnh Bữu Châu ở Nam Vang, lục soát và lấy tất cả các tài liệu, rồi bắt luôn Huỳnh Bữu Châu đem đi. 

KHAI TỬ NGƯỜI SỐNG

Ngày 9.5.2001, ông Lê Chí Thức, tức Nguyễn Công Bằng, Phát Ngôn Viên của chính phủ chú Chánh, đã phóng lên mạng lưới toàn cầu một bản tin nói rằng ông Huỳnh Bửu Châu đã bị CSVN đánh chết trong tù vào ngày 29.4.2001, “vì ông đã có hành động can trường chống lại CSVN”, còn CSVN loan báo một trong số 38 người sắp bị đưa ra xét xử đã chết trong tù vì bệnh SIDA (tức bệnh AIDS).

Trong Đại Hội Chính Nghĩa tại Santa Ana ngày 24.1.1997, Nguyễn Hữu Chánh cũng đã cho làm lễ truy điệu Lý Thara, tức Nguyễn Minh Mẫn, rất lâm ly thống thiết và cho công bố bài điếu văn “Ngọn đuốc Thara” như sau:

Ngày 24 tháng 3,

Chiến sĩ Ly Thara,

Anh hùng Nguyễn Minh Mẫn,

Bị hành quyết trong giờ bí mật,

Viên đạn thù ghim ngập giữa tim anh.

Viên đạn cố tình xô gục ngã,

Chúng giết anh âm thầm vội vã.

Anh chết oai hùng bất khuất hiên ngang.

Dù không có lá cờ vàng,

Để thám dòng máu đỏ,

Cho người chiến sĩ Việt Nam,

Đã làm nên lịch sử... 

Nhưng nay Huỳnh Bửu Châu vừa được phóng thích và cho biết Lý Thara vẫn còn đang bị giam ở trong trại Z30A! 

TỰ DIỆT BẰNG LÒNG THÙ HẬN

Sau khi xài con bài “chống cộng” Nguyễn Hữu Chánh để quét sạch những thành phần chống đối còn lại ở Kampuchia và Thái Lan, Công An quay lại truy nả Nguyễn Hữu Chánh về tội khủng bố để trừ “hậu họa”, vì biết Nguyễn Hữu Chánh là loại sớm đầu tối đánh, trở mặt nhanh hơn trở bàn tay.

Mấy lâu nay Việt Cộng đã giam giữ lâu dài những người bị bắt tại Kampuchia và Thái Lan nói trên như những nhân chứng để truy tố Nguyễn Hữu Chánh, vì những người này đều khai rằng họ thuộc về chính phủ Nguyễn Hữu Chánh.

Tháng 4 năm 2006, khi Nguyễn Hữu Chánh đến Nam Hàn để kiếm ăn, nhà cầm quyền CSVN đã yêu cầu nhà cầm quyền Nam Hàn bắt giữ Nguyễn Hữu Chánh về tội khủng bố. Hôm 6.4.2006, Nguyễn Hữu Chánh đã bị Cảnh Sát Quốc Tế (Interpol) bắt giữ tại Seoul. Tuy nhiên khi chính phủ Việt Nam xuất trình lời khai của các nhân chứng để chứng minh Nguyễn Hữu Chánh là một tên khủng bố, Bộ Tư Pháp Nam Hàn đã không chấp nhận vì những lời khai đó chưa được đối chất với người bị truy nã để kiểm chứng, nên chưa thể được coi là bằng chứng, nhờ vậy Nguyễn Hữu Chánh mới được thả ra. Nay Nguyễn Hữu Chánh không còn dám rời khỏi Hoa Kỳ vì sợ bị bắt như ở Nam Hàn.

Hiện nay, đảng Việt Tân đang nỗ lực “biểu dương khí thế” ở trong nước bằng những con bài thí. Trong khi đó, Nguyễn Công Bằng, Tổng Thư Ký Đảng Vì Dân, một tổ chức chống cộng cò mồi, lại qua Úc hình thành thêm một số tổ chức chống cộng dỏm mới dùng để câu các con mồi chống cộng ở trong nước cho Công An bắt. Nhiều người sẽ vẫn tiếp tục sa lưới địch.

Những hành động lừa bịp Nguyễn Hữu Chánh có có khi rất trắng trợn, nhưng nhiều người vẫn theo, vì tin rằng Chánh là người chống cộng. Không phải chỉ giới bình dân không hiểu biết gì về thủ đoạn chính trị đã theo Nguyễn Hữu Chánh, mà ngay cả các viên chức cao cấp và các tướng lãnh VNCH cũng đã yểm trợ Nguyễn Hữu Chánh một cách tích cực, đến khi nhìn ra sự thật thì đã quá muôn. Đó là một sự bất hạnh cho cộng đồng người Việt hải ngoại và cho đất nước.

Ông Huỳnh Bảo Châu, nạn nhân của một tổ chức chống cộng cò mồi, nên hỏi Nguyễn Hữu Chánh, hỏi ông cựu Bộ Trưởng Ngô Trọng Anh, hỏi Tướng Linh Quang Viên, hỏi Tướng Lâm Nguôn Tánh, hỏi Tướng Nguyễn Duy Hinh..., tức những người đã đưa ông vào chỗ chết, hơn là hỏi nhà cầm quyền CSVN.

Chính lòng thù hận cộng sản cao độ không được kiểm soát, nghe ai nói chống cộng là đi theo, đã khiến một số người tự hủy diệt chính mình, hủy diệt những người có khả năng và thiện chí, và hủy diệt luôn phong trào chống cộng. 

George Eliot đã nói:

“Sự thù hận gióng như lửa. Nó làm cháy rụi cả đến tro tàn”.

(Hatred is like fire - It make even light rubbish deadly.)

Ngày 14.9.2010

Lữ Giang