SMCĐ - Bài viết trùng tên với bài thơ "Tháng Tư Lại Về" của nhân sĩ Nguyễn Thế Ngọc (Nam California) 


 

Phạm Văn Tiền, 23-4-2012

Tháng Tư đen ngày vong uất hận.
Chiều 30 đất nước phủ màu tang!

Thêm một lần nữa tháng Tư lại về, tháng Tư xứ người gợi nhớ tháng Tư xứ mình. Tháng Tư lần nầy đánh dấu một chặng đường dài lưu lạc của biết bao người Việt tha hương. Thời gian 37 năm quá dài so với đời sống con người, nhưng quá ngắn so với dòng sử của một dân tộc. Bao nhiêu năm mất nước là bấy nhiêu năm cả dân tộc bị đọa đày. Tháng Tư năm 2012 nối tiếp theo chiến dịch “Thỉnh nguyện thư” với hơn 150.000 chữ ký đã đệ trình lên các cơ quan Hành Pháp và Luật Pháp Hoa Kỳ của tập thể Người Việt Quốc Gia tỵ nạn Cộng Sản tại hải ngoại vào các ngày 5, 6 tháng ba vừa qua, một dự luật về Nhân Quyền cũng được ra đời sau đó một ngày (7-3-2012). Dự luật có tên là HR1410 do dân biểu Christ Smith (R-NJ) bảo trợ và được phê chuẩn. Dự luật nầy nhằm gia tăng áp lực lên nhà cầm quyền Hà nội, buộc họ phải thả các tù nhân lương tâm đang bị giam cầm trái pháp luật, cũng như chấm dứt việc xử dụng 2 điều luật mơ hồ là Ðiều 79 và 88 bộ luật hình sự để bắt bớ người dân. Nếu được đủ túc số ủng hộ tại Hạ Viện, dự luật sẽ được thông qua và chuyển lên Thượng viện để biểu quyết. Tại đây, nếu được chấp thuận, dự luật nầy sẽ được đệ trình lên Tổng Thống để quyết định. Cần thời gian và nhiều yếu tố chính trị của chính quyền Mỹ đối với Việt Nam, nhất trong bối cảnh Trung Quốc càng ngày càng bành trướng ở biển Ðông. Việt Nam đang rất cần sự giúp đỡ của Mỹ cũng như Mỹ rất cần hiện diện của Mỹ ở Việt Nam để ngăn chặn làn sóng đỏ Trung Quốc.

Qua TNT, đây là lần đầu tiên chúng ta thật sự đoàn kết hướng về nỗi đau chung của dân tộc trước hiểm họa mất nước, đã đánh dấu một bước ngoặt lịch sử quan trọng việc kết hợp lại với nhau để đòi công lý cho các nhà đấu tranh yêu nước đang bị tù tội giam cầm.Trong những ngày kỷ niệm Tháng Tư đen đau buồn nầy, chúng ta nhất quyết không về và cũng không gởi tiền về Việt Nam như một hình thức bày tỏ sự phẫn nộ và lên án tẩy chay trước sự cai trị ngày càng dã man của một chế độ độc tài, buôn dân bán nước chưa bao giờ xảy ra qua các triều đại lịch sử Việt Nam.

Tháng Tư xứ người nắng ấm tình nồng, tháng của đất trời vào Xuân, chim hót líu lo với những cụm hoa dại khoe sắc màu khắp nơi. Màu cỏ xanh mát cùng những cơn mưa nhẹ bất chợt buổi chiều đủ để gợi nhớ một thoáng buồn trong lòng người xa xứ. Qua rồi những ngày Ðông giá buốt buồn thảm lê thê. Một cơn lốc xoáy vừa lướt qua thành phố Arlington vùng Dallas-Fort Worth vào trưa ngày 3-4-2012, với sức gió khủng khiếp đã làm lăn lóc xe cộ đang chạy trên đường cùng hơn 400 nóc nhà bị tiêu hủy.

Tháng Tư xứ người chạnh nhớ những ngày tháng khổ đau, tù tội của đúng 37 năm về trước, tháng của làn sóng đỏ cộng sản xua quân cưỡng chiếm miền Nam nơi xứ mình.Tháng Tư đó đã là một vết nhơ trong lịch sử của dòng tộc Việt Nam. Cả một chế độ Cộng Hòa sau hơn 20 năm gầy dựng cùng bao xương máu đã đổ ra, phút chốc tan tành theo mây khói. Cuộc tháo chạy của các lực lượng Ðồng minh đã làm cả miền Nam bàng hoàng, sửng sốt. Người dân không còn kềm nỗi sợ hãi nên đã bỏ của chạy lấy thân. Những xác người lánh nạn cộng sản tìm tự do lênh đênh ngoài biển cả hoặc bỏ nắm xương tàn mãi tận rừng sâu, cả đất nước trở thành biển máu từ khi bọn rừng rú tràn vào.

Những tên khố rách áo ôm quê mùa dốt nát phút chốc bỗng trở nên làm chủ đất nước, bao nhiêu năm thiếu thốn cơ cực lầm than, giờ đây là cơ hội tốt nhất để ra sức vơ vét, hành hạ trả thù. Nhiều chiến sĩ can trường của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu bảo vệ thủ đô đến những giờ phút cuối, cùng sự chấp nhận hiểm nguy của hàng triệu người dân miền Nam trốn chạy cộng sản, bỏ nước ra đi. Tất cả những biến động đó đã làm nên thảm cảnh 30-4-1975 lịch sử.

Vừa qua những chương trình văn nghệ đấu tranh ca hát yểm trợ hướng về nhạc sĩ trẻ yêu nước Việt Khang, người đã bị cộng sản bắt giam chỉ vì 2 bản nhạc yêu nước của mình, tại thành phố nơi tôi đang cư ngụ. Hội trường tổ chức không còn chỗ trống, mọi người đều bồi hồi xúc động với 2 bản nhạc để đời “Anh là ai và Việt Nam tôi đâu”, cùng những giọt nước mắt lưng tròng rơi lệ để tiếc thương cho thân phận Việt Nam! Linh mục Nguyễn Văn Lý, Blogger Ðiếu Cày, Ðỗ thị Minh Hạnh, Tạ Phong Trần, Luật Sư Cù Huy Hà Vũ, Lê Công Ðịnh, Nguyễn Tấn Trung, Bùi Thị Minh Hằng... và gần đây nhất là Mục Sư Nguyễn Công Chính với mức án 11 năm tù. Những người con yêu của tổ quốc đã và đang nối tiếp nhau vào vòng lao lý, nhà cầm quyền Hà Nội vẫn ngang nhiên thô bạo chà đạp Nhân Quyền bất chấp mọi sự phản đối từ các tổ chức tranh đấu Nhân quyền Quốc tế, cùng sự lên án mạnh mẽ của các cơ quan Hành Pháp và Luật Pháp Hoa Kỳ. Bọn cộng sản gian ác vẫn mặt trơ mày đá, càng ngày càng tàn bạo thêm. Ngày 11-10-2011, bà Hillary Clinton, Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đã gặp Trương Tấn Sang, Chủ Tịch Nước Việt Nam trong phiên họp tại Hawai, vấn đề Nhân quyền cũng đã được đưa ra thảo luận. Và cũng chẳng khác gì so với bao nhiêu lần trước, bọn cầm quyền Hà Nội luôn khẳng định: “Nhân quyền không thể bị áp đặt từ bên ngoài và Việt Nam có đủ khả năng hoàn tất vấn đề nầy”.

Tháng Tư gợi nhớ hình ảnh hơn 400 em Thiếu sinh quân mặc đồ vàng, nghiêm chỉnh xếp hàng đôi lặng lẽ chờ đợi dưới sân cờ tại trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu, để rồi sau đó tử thủ đến sức cùng lực kiệt. Những người lính Nhẩy Dù oai hùng tại trại Hoàng Hoa Thám, những đơn vị TQLC tan hàng tại cầu xa lộ, ngã tư Hàng Xanh đã tung nổ lựu đạn để cùng chết bên nhau, khi vị Tổng thống “tạm quyền” Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng, cùng vài chục tướng tá của chế độ Cộng hòa đã tự sát. Còn, còn nhiều lắm những chiến sĩ vô danh tự tìm cho mình một cái chết vinh hơn sống nhục. Những giọt nước mắt rồi sẽ được tiếp tục nhỏ xuống để tiếc thương, thương tiếc về những oan khúc cho người lính anh hùng, cùng biết bao chiến sĩ đồng bào vô danh khác, chính họ đã viết nên trang sử đen tối nhưng vô cùng hãnh diện cho Chính Nghĩa Quốc Gia, những người Việt Tự Do không bao giờ chấp nhận chế độ cộng sản phi nhân.

Tháng Tư hằng năm, như thông lệ các Cộng đồng Người Việt Quốc gia khắp nơi đều có tổ chức Ngày Quốc Hận để tưởng niệm trong nỗi uất hận nghẹn ngào về sự suy sụp quá nhanh của một thể chế Cộng Hoà. Chúng ta thua không biết vì sao chúng ta thua, còn kẻ chiến thắng thì bàng hoàng ngơ ngác không hiểu vì sao mà mình chiến thắng quá nhanh và dễ dàng như vậy. Tất cả tài liệu lịch sử về cuộc chiến tranh Việt Nam nay đã được bạch hóa. Cố Thống Tướng Westmoreland, người chỉ huy trực tiếp quân đội Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam đã thừa nhận: “Chúng ta không thua tại Việt Nam, nhưng chúng ta đã không giữ đúng lời cam kết đối với Quân Lực VNCH. Thay mặt cho Quân Ðội Hoa Kỳ, xin lỗi các bạn cựu quân nhân của Quân Lực Miền Nam Việt Nam vì chúng tôi đã bỏ rơi các bạn”. Cũng tương tự như lời nhận xét nầy, cựu ngoại trưởng Hoa Kỳ Henry Kissinger đã phải thú nhận: “Sự thảm bại tại Việt Nam vào ngày 30-4-1975 là do Hoa Kỳ gây ra, chứ không phải Việt Nam Cộng Hòa.”

Tháng Tư năm nay, đã đánh dấu một chặng đường dài đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ của khối 8406 tại quốc nội, một số thành viên trong ban tổ chức đang bị ngồi tù, nhưng số còn lại vẫn hiên ngang bển bĩ chiến đấu. Từ trong nước linh mục Phan Văn Lợi đã có lời phát biểu rất can trường: “Như Quý vị đã biết, chế độ độc tài phản dân hại nước này đang bước vào giai đoạn thoái trào với bao nhiêu khủng hoảng về kinh tế, hỗn loạn về chính trị, băng hoại về đạo đức và bất an về xã hội. Nó đang tìm mọi cách để cứu vãn chuỗi ngày tồn tại đầy sai lầm và tội ác của nó, bằng nhiều biện pháp tàn bạo và thâm độc, nhắm vào mọi giới đồng bào hòng tước đoạt đất đai, tài sản, cơ sở và ý chí của họ. Nhưng như một phản lực, nông dân, công nhân, tín đồ, trí thức, đối kháng ngày càng cất lên những tiếng nói mạnh mẽ, ngày càng thực hiện những hành động quyết liệt, nhưng cũng vì thế mà ngày càng gánh chịu những đòn thù dã man và hèn hạ của Cộng sản”.

“Tháng Tư có lắm người vui nhưng cũng có triệu người buồn.” Lời nầy được phát xuất từ sự ăn năn, hối hận của một tên tội phạm, cựu Thủ tướng Việt cộng Võ Văn Kiệt trước khi trở nên người thiên cổ. Tại hải ngọai nầy đã biết bao nhiêu lần những tên đàng điếm chính trị, muốn xóa sổ quên đi sự bạo tàn của cộng sản trong những ngày đầu cưỡng chiếm được miền Nam. Danh từ ngày Quốc Hận biến thành ngày Tỵ Nạn, hay ngày Tự Do để từ bỏ một sự kiện lịch sử quan trọng đã làm điên đầu kẻ luôn tự xưng mình là chiến thắng. Họ muốn chúng ta xóa bỏ hận thù cùng bắt tay với họ để quên đi quá khứ, một quá khứ dơ bẩn do chính cộng sản gây ra và bây giờ không muốn nhìn lại. Họ hô hào nghị quyết 36 để nối vòng tay lớn với chúng ta, những kiều bào hải ngoại, nhưng cũng chính họ dùng tiền của cướp giật của nhân dân trong nước để tiếp tục đánh phá chúng ta.

Tháng Tư, một điệp khúc buồn hàng năm, chẳng ai muốn nhớ nhưng không thể nào quên được. Ba mươi bảy năm sau, công tác chống cộng của Người Việt Quốc Gia càng ngày càng trở nên khó khăn phức tạp trước sự mọc rễ quá lâu của chế độ cộng sản đương quyền. Ở trong nước dù bị bắt bớ tù đày, dù bị đàn áp thô bạo của lưỡi lê nòng súng, nhưng những chiến sĩ quả cảm đấu tranh cho Dân chủ Tự Do vẫn chiến đấu kiên cường. Những thương phế binh VNCH vẫn son sắt một lòng, viếng thăm, tảo mộ những người đã nằm xuống vào đầu Tháng Tư vừa qua nơi Nghĩa Trang Quân Ðội Biên Hòa làm nhiều người rơi nước. Tình chiến hữu đong đầy nước mắt. Chiến trường xưa càng nhắc càng đau!

Người Việt tại Hải ngoại sẽ làm hết sức mình trong vai trò hỗ trợ, còn chuyện giải thể một chế độ gian ác phải do chính người dân trong nước. Chừng nào còn sợ sệt, còn chia rẽ bè phái, còn cầu an, mặc ai nấy sống, thì ngày ấy chế độ cộng sản vẫn còn. Chẳng có Tự Do nào mà không trả bằng xương máu! Hơn lúc nào hết, chúng ta trông đợi và sẵn sàng tham gia bất luận cá nhân, thành phần tổ chức nào đặt quyền lợi dân tộc lên trên hết.

Tháng 8-2008 toàn thể sư sãi và nhân dân Miến Ðiện đã rầm rộ xuống đường có lúc trên chục ngàn người, máu đã đổ và đa số các nhà lãnh đạo bị tù đày. Mới đây, chính thể độc tài quân phiệt Miến Ðiện đã tìm thấy những sai lầm của mình nên đã và đang trên đường tiến tới dân chủ. Liên Ðoàn Quốc Gia Vì Dân Chủ của khôi nguyên giải Nobel Hòa Bình, Bà Aung Suu Kyi, đã thắng lớn trong cuộc bầu cử tự do vào ngày 1-4-2012 vừa qua. Trông người mà nghĩ đến mình, chừng nào tới Việt Nam, đó vấn đề tùy thuộc vào lòng can đảm và sự đoàn kết thật sự của người toàn thể dân tộc Việt Nam!

Các nhà đấu tranh Dân chủ trong nước dù phải chịu cảnh bắt bớ ngồi tù, nhưng họ sẽ cảm thấy ấm lòng biết bao với tất cả tình tự dân tộc từ đồng bào hải ngoại gởi về. Buồn thay, thời gian vừa qua trong chiến dịch Thỉnh Nguyện Thư có quá nhiều đánh phá, địch ta lẫn lộn. Bằng mọi cách chúng muốn xoá tan mọi thành quả do sự cố gắng của nhiều người, lần nầy đa số nhờ công lao của giới trẻ đã nhập cuộc.

Chúng mang mũ cối đi chụp khắp mọi nơi, mọi người ngay cả những nhà đấu tranh chân chính trong cũng như ngoài nước, càng hăng say chống cộng bao nhiêu thì càng bị đánh phá bấy nhiêu. Qua chiến dịch TNT nầy, cộng đồng Người Việt Quốc Gia chúng ta đang đi đúng hướng. Xin ghi nhận tấm lòng biết ơn đến những người đã góp công sức mình đã làm nên kỳ tích lịch sử nầy. Nhà văn Nguyễn Bá Học đã nói “Ðường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông”. Chúng ta cứ tiếp tục tiến bước “Nầy công dân ơi! đứng lên đáp lời sông núi. Ðồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống. Vì tương lai quốc dân...”

Người cộng sản với chiêu bài “không gì quý hơn độc lập tự do” chỉ là câu sáo ngữ lường gạt mọi người. Vào những ngày đầu tranh tối tranh sáng, bọn chúng chơi trò ma giáo quỷ quyệt vừa ăn cướp vừa la làng. Chúng cùng nhau vơ vét tất cả tài sản của chính quyền miền Nam để mang về làm của riêng Chuyện vu cáo cho vị Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Văn Thiệu đã ăn cấp 16 tấn vàng để chạy ra nước ngoài, là một trò lố lăng nhảm nhí. Chủ thuyết cộng sản muôn đời dựa trên sự nói láo và lường gạt, bằng sức mạnh của nòng súng và lực lượng chó vàng công an.

Sau 37 năm áp đặt chủ nghĩa cộng sản cho cả nước, Việt Nam vẫn còn là một quốc gia nghèo, chậm tiến, tham nhũng, độc tài toàn trị và liên tục vi phạm các quyền làm người. Các nhà lãnh đạo cộng sản cam tâm làm tôi tớ cho ngoại bang, giang sơn gấm vóc của tiền nhân để lại đang có nguy cơ làm mồi cho bọn giặc Tàu phương Bắc. Ngư dân khổ sở lầm than bị bắt bớ giam cầm đánh đập ở Biển Ðông, nơi môi trường sống lâu đời do cha ông để lại, CSVN vẫn chỉ có phản kháng lấy lệ mà chẳng thể giúp ích gì với thái độ nhu nhược hèn yếu của loài tôi tớ.

Tháng Tư 2012 thấy gì tại thành phố chống cộng Dallas? Một buổi ra mắt sách để gây quỹ yểm trợ Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Ðảng CSVN của cựu Thiếu Tá Cảnh Sát Quốc Gia Liên Thành, sáng lập và điều hành, do ông Chủ nhiệm Báo Người Việt Dallas đứng ra làm trưởng ban tổ chức. Tác giả Liên Thành đã vạch tội ác của Ðảng Cộng Sản Việt Nam trong thảm cảnh Tết Mậu Thân 1968 bằng quyển sách “Biến Ðộng Miền Trung” trước đây và nay là “Huế, Thảm Sát Mậu Thân”. Cộng đồng Người Việt Quốc Gia Dallas đã phải hủy bỏ hợp đồng cho thuê trụ sở để ra mắt sách. Cuối cùng ban tổ chức phải chuyển sang nhà hàng Quốc Hương vì có nhiều dư luận phản đối. Cũng mang một ý nghĩa lên án chế độ cộng sản đã tàn ác giết người dân vô tội vào dịp Tết Mậu Thân 1968 tại Huế, nhưng qua 2 quyển sách nầy đã có nhiều dư luận khen chê trái ngược nhau. Ðây là vấn đề vô cùng nhạy cảm đối với người có niềm tin tôn giáo.

Chuyện đúng sai tùy theo quan niệm của mỗi một người không nằm ở đây, mà là vấn đề Ủy Ban Chống Tội Ác Cộng Sản do Liên Thành sáng lập đã đóng tiền thế chân cho một tổ hợp Luật Sư để kiện bọn cộng sản Việt Nam ra Tòa Án Quốc Tế? Ðây là một việc làm vô cùng to tát, cần nhiều thời gian, tiền của, nhất là sự đoàn kết của mọi người! Liệu chúng ta có thể thành công hay không trong một cộng đồng còn nhiều ý kiến trái ngược nhau, thiếu vắng nhiều hội đoàn và đồng hương tham dự trong buổi hội thảo nầy. Sức không có mà lực cũng không, làm sao để thắng kiện!

Không phải đây là lần đầu thưa kiện mà trước đây chính phủ tự phong Nguyễn Hữu Chánh cũng rầm rộ một thời gây quỹ để đưa Nhà cầm quyền Hà Nội ra Tòa Án Quốc Tế vì đã trắng trợn vi phạm Hiệp Ðịnh Paris về Ngưng Bắn năm 1973, đòi lại chính quyền VNCH do cựu Ðại Tướng Quốc trưởng Nguyễn Khánh lãnh đạo. Chẳng biết tốn kém bao nhiêu, nhưng sự việc nầy cũng đã chìm vào quên lãng cùng với sự hiện diện của nhóm Luật sư cò mồi!

Nhân những ngày tháng Tư đau buồn nầy, chúng ta nghiêng mình tưởng niệm những chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã nằm xuống vì lý tưởng Tự Do, ngậm ngùi và ghi ơn các chiến sĩ đấu tranh Dân chủ tại quê nhà đang bị chịu cảnh tù đày. Hãy cùng nhau đốt nén hương lòng, cầu nguyện vong linh của những anh hùng quá vãng, độ trì cho toàn thể dân tộc Việt Nam tiếp bước đoạn đường đấu tranh.

Không gì minh bạch rõ ràng bằng lời tự thú của ông Bùi Tín cựu đại tá cộng sản, người đã có mặt tại Dinh Ðộc Lập trong những giờ phút hấp hối của miền Nam: “Tôi bỏ hết danh vọng hão, chức tước phù du, huân chương mai mỉa, tự hổ thẹn từng cao ngạo vô duyên về chuyện vào Dinh Ðộc Lập sớm, xế trưa 30-4, vớ vẩn, lạc điệu, cá nhân lầm lạc, ngộ nhận hết. Ðể làm gì cơ chứ? Ðể đất nước ra nông nổi nầy ư? Ðộc lập không! Tự do không! Chủ quyền không? Về mặt nào cũng dưới 100 nước khác! Ngày nào bọn cầm đầu Bắc bộ phủ sẽ sáng mắt ra như thế, còn tuỳ thuộc vào sức mạnh và sự đoàn kết của toàn dân...”

Arlington, Texas. Quốc hận 2012
Phạm Văn Tiền


Thơ: "Tháng Tư Lại Về" của Nhân sĩ Nguyễn Thế Ngọc (Nam California)