NPH, 20-7-2010
Trong tuần qua cộng đồng xôn xao về tin “Dzũng đi rồi Dzũng lại dià”, Dzũng nào, đi đâu và dià đâu? Tại sao cái tin của
  
“Dzũng đi thì kệ Dzũng đi,
Mắc chi đến mụ mà “đì” (đùng) lung tung?”

Thứ Ba ngày 13/7/2010 (lại con số hên của người viết, huy hiệu binh chủng Biệt Động Quân là đầu Cọp 13 răng, con số hên tận mạng nên anh em BĐQ ra trường “được” rụng như sung chín,) là ngày người viết được “nâng như trứng, hứng như hoa” với lời hăm doạ kiểu Linh mục Nguyễn Văn Lý; nghĩa là you mà không shut cái lỗ miệng “nói tầm bậy, trúng tùm lum” hay không vứt sót rác bàn phím (keyboard) “viết tầm phào, trúng từng cụm” thì mợ sẽ đưa nhờ luật pháp đưa “iu” ra toà quan lớn.

“Chó sủa là chó không cắn, chó cắn là chó không tru (chu mỏ), chó chu mỏ là chó hay cong cớn (chó cái,) chó cong cớn là chó bị đập đòn gánh rang chịu”
(đánh ở Việt Nam thôi, ở Hoa Kỳ đánh chó cũng bị đi “tu huyền” nghe.) Nghe giọng đe doạ của mợ tưởng như sống lại ngày “ác mộng” vu quy, ngày em lên xe bông là ngày anh tự khoá cửa chung thân cuộc đời. Ngày anh được giải phóng (nằm nợc-sinh-hôm) là ngày em ngồi lê đôi mách giọng cái “mai” vào họng, giải quyết bầu tâm sự dùm thính giả trên chương trình “tâm sự với thái giám”.

Ở đời người ta cứ tưởng như không ai biết chuyện riêng tư của mình từ trong gia đình đến công việc trong sở làm. Người ta không viết, không có nghĩa là không biết, tai vách mạch rừng. Chuyện cá nhân riêng tư, viết ra coi không hay, nhưng nếu cần phải viết kiểu “hòn đất ném đi, hòn chì ném lại” thì cũng phải viết thôi. Có những người mà nhà báo Bùi Bảo Trúc gọi là ăn cắp trí tuệ tức là lấy tác phẩm của người làm của mình; biến chữ Anh thành chữ Việt mà bảo là mình sáng tác, đó là đồ ăn cắp. Người ăn cắp được trí tuệ người khác thì cũng có thể ăn cắp bất cứ thứ gì trên cuộc đời. Có lẽ trên cuộc đời không có gì vô liêm sỉ bằng cái vụ chuyển ngữ chữ Anh thành chữ Việt rồi lại bảo là “tôi viết đấy hay không” hay thấy mother đi chứ, tác phẩm của tác giả Nobel nổi tiếng chứ bộ.

Theo cái mửng lý luận này thì ai viết trước là người ăn cắp trí tuệ của người cọp dê viết sau đó và in thành sách? Vui thiệt? Người viết mỗi tuần có 2 bài viết (Sinh hoạt Cộng Đồng Việt Star và Bolsa Thiên Hạ Sự Việt Weekly) cũng cảm thấy khó ăn khó ở trong người, mệt bở hơi tai; vậy mà chôm nguyên cả một cuốn sách từ Anh ngữ sang thành chữ Việt thì quả tình thật vừa giỏi Anh ngữ lại vừa can đảm một cách vô liêm sỉ khi nhận là sáng tác của mình. Một sáng tác “made in ăn cắp”? Cái dzụ này không khác gì Mai Siêu Phong ăn cắp Cửu Âm Chân Kinh của Hoàng Dược Sư, mỗi lần gặp Quách Tỉnh (Bùi Bảo Trúc) mặt lại xanh như tàu lá vì bí mật đời người đã được người khác “thành thật khai báo” dùm trên đài Little Saigon Radio.

Trở lại chuyện ông Dzũng tức là ông Đỗ Dzũng, “nghỉ chơi” Việt Herald, người viết “khoe” biết chuyện Việt Herald bị hở rốn trước khi ông Đỗ Dzũng ra thông báo “ôi ta buồn, ta đi lang thang biết về đâu?” tại quán Zen (bị hở rốn gió lùa nên dễ làm đau bụng, bụng đau thì làm cho ông Tào Tháo khó ở, ông Tào Tháo mà giận dữ thì Bác Hồ “bên dưới” phải nhăn mặt nghiến răng chịu đựng trận bom B-52 ào ạt thả vào trong lăng, lăng “bác” thúi thì tổ sư cha thằng làm tao bị hở rốn?) Kết quả người viết bị mang tiếng “viết tầm bậy, trúng tùm lum”. Viết trúng như vậy thì tại sao lại đòi đưa ra toà? Thật khó hiểu. Nếu viết sai thì bà ngồi co chân lên ghế kiểu nước lụt và vỗ tay cười “hí hí” thằng viết tầm bậy, nếu viết đúng thì bị hăm he, bà đòi đưa ra ba toà quan lớn. Thế lày nà thế lào nhỉ?

Người càng già thì càng đằm tính, mụ già VNCR thì càng già càng khó đăm đăm như bị ó đâm. Hết “nổi cơn” với ông già cùng họ Bùi tên Bảo Trúc, bà lại “lên cơn” với thằng nhỏ “ó đâm” NPH khó ưa? Cho đến giờ phút này thì người viết vẫn chưa nhận được “thông điệp ngoại giao pháp lý” nói nôm na là “thư khiếu nại” hay “thư yêu cầu cải chính” nên chưa biết cái chuyện bà già “không hài lòng” là chuyện gì? Bà không “thỏa mãn” chuyện gì lúc nào, ngày giờ năm tháng cái chuyện gì làm cho bà “khó chịu”? Người viết chỉ nhớ là chuyện “đoán già, đoán non” Chủ Bút Đỗ Dzũng ca bài “Con cá nó sống vì nước, Đỗ Dzũng sống bằng tiền lương, 3 tháng không lương thì em dzoọc.”  Chuyện thực tế, có thực mới vực được đạo, làm free 3 tháng còn muốn gì? Nhân viên tình nguyện làm ba tháng không lương tính từ tháng ba, tháng tư; quảng cáo đăng 3 tuần free một tuần có từ nhiều tháng trước. Điều này chứng tỏ toà báo do bà làm Tổng Giám Đốc công ty VMG (Công ty bố mẹ của Việt Herald và VNCR) thiếu kinh nguyệt (xin lỗi viết lộn kinh nghiệm) điều hành đưa đến tình trạng kiệt quệ tài chánh.

Tại sao lại bảo là loan tin không đứng đắn, không đạo đức? Chuyện thật thì bảo thật cũng không cho, đồ khó tính. Chính ông Trần Văn Chi cho biết “lúc đầu chúng tôi nghĩ anh em có thể “gồng” 1 năm, nhưng sau một năm vẫn chưa thấm thiá gì.” Ngày thứ Hai, 5/7/2010 chính bà Bùi Bích Hà đã ngôn trong cái “mai” sau buổi tiệc sinh nhật 1 năm Chủ Nhật 4/7/2010 như sau: “Việt Herald chúng tôi sau một năm, lại bắt đầu mọi sự từ đầu.” Đó là triệu chứng gì, bà nói đâu phải tui viết? Rồi ông Lê Công Tâm cũng đã nói chuyện với người viết: “Ông Bí thì độc tài cứng nhắc, Đỗ Dzũng thì nóng tính; một trong 2 ông phải đi thôi.” Ông Tâm còn trách đuà: “Cái ông Hùng này chuyện gì ông cũng on record, cũng viết.” Ông Lê Công Tâm vậy mà dễ thương, dù rằng thương không dễ.

Chuyện thâm cung bí sử của Việt Herald hay VNCR, quý vị không nói thì ai biết? Người ta biết, viết cho độc giả xem thì lại không bằng lòng, đòi đưa ra toà. Thế là làm sao mà “thoả mãn” cho bà đây? Lại còn đổ thừa là người viết nói bậy làm hại kinh tế của cơ quan, làm cho khách hàng không dám đầu tư. Như vậy không lẽ bà tự đầu thú là chuyện gì che đậy được cứ che hay sao? Nếu tình trạng kinh tế ế ẩm mà cố tình khuất tất che dấu kiểu “tốt khoe xấu đậy” tình trạng “khẩn trương” với khách hàng hay người đầu tư thì như vậy là chủ trương lương thiện hay sao? Nếu ai tiết lộ cho mọi người đề phòng thì là tốt sao lại bảo là họ xấu?

Chuyện ông Đỗ Dzũng ra đi muà Thu, là chuyện có thật, theo luật công bằng lao động chủ hay tớ muốn cho nhân viên nghỉ việc hay nhân viên không thèm chơi với chủ, thì nhân viên “đứng đắn, đàng hoàng” thường thông báo trước, tiếng Mỹ gọi là 2 weeks notice (tiêu chuẩn 2 tuần báo nghỉ việc để chủ nhân kiếm người thay thế.) Khi người viết tiết lộ tin từ chức của Ông Đỗ Dzũng có nghĩa là ông Dzũng đã thông báo vào ngày Chủ Nhật 4/7/2010, nhưng ngày thứ Năm 15/7/2010 mới là ngày cuối cùng hết cộng tác cho Việt Herald. Điều này là sự thật, người viết đâu có biạ đặt. Thứ Ba 13/7/2010 giờ của ông Dzũng trên VNCR ông vẫn phải “lên” cho dù ông không muốn “lên” vì đã báo thôi việc và ngày cuối cùng với VMG là thứ Năm 15/7/2010. Thế thì tại sao bảo người viết “nói tầm bậy trúng tùm lum”? Ông Dzũng nói: “Cho đến giờ phút này tôi vẫn là còn làm cho Việt Herald”, câu nói này chẳng có giá trị thực tế gì cho việc bảo đảm là không có gì thay đổi sau ngày 25/7/2010.

Buổi tiệc “go away dinner” cho Đỗ Dzũng tại Việt Herald có mặt người viết, nhưng không có mặt bà Bùi Bích Hà (nghe nói bà giận, tại sao giận sẽ viết sau?) Như vậy, chuyện Đỗ Dzũng ra đi là chuyện có thật 100%, đứa nào không tin vẫn bào chữa kệ mother nó. “Ra đi quyết tâm không về ….…đi là đi là đi….” (Ra Đi Khi Trời Vừa Sáng - nhạc Hùng Lân) vì lý do gì không cần biết, miễn là có “bye, bye” đủ rồi chỉ thiếu nước mắt “lên xe tiễn em đi”. Còn chuyện đoán già đoán non, bình loạn tả pí lù là chuyện của dư luận, vậy mà cũng độc tài cấm đoán. Không phải VC mà sao hành xử giống VC dzữ dzậy bà già? Đoán vì tình hình kinh tế tờ báo đang lâm vào tình trạng khủng hoảng cũng là chuyện có thật. Nghe nói (lại nghe nói) bà Tổng Giám Đốc không thèm ăn fast food tiễn chân ông Dzũng vì bà dzụ ông này về cầm “mai” chung với bà, nhưng ông Dzũng từ chối, Ai ngu gì bỏ chức “chủ bút” Việt Herald đi lang thang qua VNCR cầm “mai” thì có khác chi về lại bến cũ? (Cũng là VMG mà thôi). Hơn nữa, nghề cầm “mai” không phải là nghề chuyên môn của Đỗ Dzũng, ông này đã từng nổi tiếng cầm một lúc 2 “mai” thì Vũ Chung và Hoàng Trọng Thuỵ sẽ cầm gì? Lúc đó lại càng rắc rối cuộc đời thêm.

Bà Hà không biết nhưng người viết biết vì tấm hình người viết ngồi nói chuyện “Tam Quốc Chí” báo chí quân Cam với ông Nguyễn Phước Quan tại quán Zen đã nói lên những gì cần nói. Ông Đỗ Dzũng không cầm “mai” mà “châu về hiệp phố” Người Việt. Vậy tại sao bà Bùi Bích Hà lên đài nghiến răng trợn mắt bảo là “NO”, là biạ đặt, là gây hoang mang làm mất uy tín, gây cho khách hàng cảm tưởng là tờ báo đang “rung rinh rung rinh gánh luá rung rinh”? Tức cũng phải, vì đi đâu thì đâu, nhưng trở về Người Việt thì tác giả “Break Away” ăn làm sao nói làm sao?” về chuyện ông Vũ Ánh, có người trách người viết nói sai. Thì sai có sao đâu, nhiều khi đúng nhưng người ta cố tình sắp xếp để mình sai, nên mất uy tín. Chuyện bắt mạch đâu phải chuyện tử vi, con bạch tuộc Paul còn sai một lần thì NPH sai 1 lần cũng chẳng sao. Nhưng Việt Herald không còn Vũ Ánh nữa sau màn thay đổi nhân sự. Vũ Ánh/Việt Herald trong bài viết nay là (V.A.) mà thôi. Nói đi cũng phải nói lại, nếu Vũ Ánh mà đi luôn thì Việt Herald đâu còn người viết sau khi Đỗ Dzũng đã ra đi. Đỗ Việt Anh, Trần Văn Chi, Ngọc Hoài Phương chỉ là những người “chỉ huy” không phải là người có khả năng viết.  
 
Ngày thứ Ba 13/7/2010 ông Đỗ Dzũng nói: “Cho đến giờ phút này thì tôi vẫn còn làm việc cho Việt Herald”. Đúng mà sai, Sai mà đúng. Đúng, Đỗ Dzũng vẫn còn làm việc cho đến 8 giờ tối thứ Năm ngày 15/7/2010. Tối thứ Năm tại phòng sinh hoạt Việt Herald mới chiếu slide show kết thúc với hàng chữ: “Đỗ Dzũng, chúng tôi nhớ anh”. Sai là Đỗ Dzũng đã biết (lẽ dĩ nhiên là người xin nghỉ việc,) Việt Herald biết và VNCR biết thì chuyện trời có sập, Đỗ Dzũng cũng sẽ ra đi khỏi Việt Herald mà thôi. Chẳng qua bà Bùi Bích Hà tức không phải vì Đỗ Dzũng ra đi mà tức vì “thằng nào, con nào” làm ăng-ten trong nội bộ cho thằng Hùng? Đó là lý do người viết bảo bà giận như ở trên. Bà giận là phải vì bà đang dùng Cửu Âm Chân Kinh “Bạch Cốt Chảo” chiêu dụ Đỗ Dzũng về đầu quân VNCR. Ông Lê Công Tâm đã thuyết phục Đỗ Dzũng “sang đây với qua đi em” nhưng bất thành. Bỏ Việt Herald về VNCR cũng như tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Môi hở răng lạnh có gì khác đâu? Thuyền Mẹ lủng thì thuyền con cũng “mang bầu tâm sự” rắc rối thôi.

Chuyện đâu đã hết. Ngay sau khi “từ chàng ra đi” (về Người Việt) thì ngay hôm sau đã có sự thay đổi nhân sự. Vũ Ánh retired Việt Herald để lên làm Phụ Tá Tổng Giám Đốc VMG. Đỗ Việt Anh tức Đỗ Tăng Bí nắm hết quyền bính từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới; Trần Văn Chi “châu về hiệp phố” ra tay tế thế kinh bang. Nhưng Bùi Bích Hà thì “hạ tầng công tác”, nhưng một loại “hạ tầng công tác” khôn thấy mother. Bà Bùi Bích Hà hết làm Tổng Giám Đốc, Giám Xúi xuống cầm túi tiền. Cầm túi tiền (giám đốc tài chánh) ai cũng thích, nhưng túi có tiền hay không lại là vấn đề khác? Cũng giống như các công ty “nhớn” của Âu Mỹ, mỗi lần em “rung rinh cái “ấy” rung rinh” thì lại phải “tái phối trí nhân sự” là chuyện rất bình thường trong hệ thống kinh doanh. Có gì đâu mà la với hoảng. Càng la to, dư luận càng nghi ngờ. Im lặng là vàng để ai muốn hiểu sao thì hiểu tốt hơn không? Tổng giám đốc gì mà dở ẹc, phải khôn ngoan trầm tĩnh, chứng tỏ mình là người có bản lãnh. Mới đụng vào một tí mà đã “giẫy” nẩy người lên thì còn làm ăn gì được nữa. Già rồi “slow down” cho người ta nhờ, cứ nhong nhong như ngày ngưạ ông mới về, thì father ai chịu nổi. Đằm tính laị, chuyện đâu còn đó, mà toàn là chuyện thật thế mới chết.

Đằng nào cũng bị ra toà tiện thể viết luôn chuyện VNCR đang trả giá có được không? Nghe nói đài VNCR cũng đang thương lượng 140 ngàn mỹ kim? Ai mua VNCR, lại nghe nói là một đại gia ngành bảo hiểm. Nếu tin này đúng thì đây là một dấu hiệu đáng mừng và chúc mừng VNCR. Vì đại gia này nổi tiếng là người khôn ngoan chưa hề mất lòng thân chủ, ông này không chính chị chính em, chỉ có chính tiền chuyên nghề kinh doah. Ngoài kinh doanh thì đại gia không biết gì hết. Ai đắc cử ai thua cử ngài không “ke”, ngài cứ khỏe re như con bò cười pho mát. Người viết quen biết ngài (thấy người sang bắt quàng làm họ,) biết nhưng không thân (mình thuộc loại nghèo đâu dám với cao.) VNCR “up for sale” để làm gì who know? Có thể bán đài lớn, mở đài nhỏ để “độc lập” không lệ thuộc? Hoặc bán đài la-dô mở đài tàng hình như đã khoe? Kế ước chưa ký, escrow chưa xong nhưng ghét cái thằng “méo miệng” nên huỵch toẹt cho nó khỏi đoán già, đoán non; đoán méo miệng mà vẫn chưa chừa. Đồ cái thằng “méo miệng” vô dziên, nói không để miệng mọc da non?

Nhân nói chuyện bẩm tật, người viết nhớ chuyện VNCR thứ Năm 15/7/2010, có người gọi và báo tin vui giữa giờ tuyệt vọng: Ông Hùng ơi, ông lại được nhắc nhở trên VNCR. Thứ Ba 13/7/2010 người ta gọi đích danh ông là Nguyễn Phương Hùng, nhưng hôm nay thì chỉ nói mém mém. Hầy là “lị’ nói gì kỳ cục dzậy. Nói mém mém sao “lị’ piết người đó là ngộ? Dễ mà, dễ như mặc quần xà lỏn cầm “mai” thôi. Họ nói méo miệng, mở các báo ra thì chỉ có hình ông cười mím chi trên Việt Weekly thui. Dzậy không pải “lị” thì ai? Nhưng họ còn đi xa hơn nữa là trù ẻo “lị” sẽ phải ngồi xe lăn. Trời tui có phải ngồi xe lăn mắc mới gì ông phải lo. Chừng nào ông cố nội, chồng con ông ngồi xe lăn ông mới lo, nghe chưa?

Ông bạn tốt pụng tiu nghỉu, than thở nói chuyện với người viết thà nói nói với đầu gối sướng hơn. Ngồi mở cuốn tape anh ta đưa vừa nhâm nhi trà Tàu để xem những đại gia cao thủ báo đài làm truyền thông. Mình chưa “bị” ngồi xe lăn, nhưng nghe cuốn tape thấy thương ông Trần Thy Vân. Vì VNCR Vũ Chung cho rằng ăn ở độc ác nên bị trời quả báo, đền tội ngay tại chỗ. Không biết ông Trần Thy Vân bị gì mà trời phạt nặng nề, mất luôn 2 chân? Nói người mà không nghĩ đến ta! Ngày lễ Phụ Thân (Father Day) có một ông già bị stroke, nằm trong nursing home mở la-dô nghe vợ cầm “mai” phụ trách “tâm tình với thái giám”. Giá mà nếu người vợ hiền dùng thì giờ “dạy đời” thiên hạ để dạy chính mình đỡ cho ông ấy biết mấy. Người viết bị trù ngồi xe lăn, nhưng ông này bị bênh cà chớn gì mà phải nằm liệt luôn? Thấy người bệnh hoạn nạn không thương mà lại còn trù ẻo người khác quả là còn độc hơn rắn độc.

Nếu dùng tam đoạn luận a = b, b = c thì c = a. Vậy qua chuyện VNCR thứ Năm thì thằng phải gió “méo miệng” bị trù ẻo (chưa bị) sẽ bị phạt ngồi xe lăn thì cái ông đang nằm trong nursing phải là tôi nặng lắm? Người lính cầm súng ra trận vì chính nghĩa quốc gia, nhưng không phải ai ra trận cũng bị chết, bị trở thành Thương Phế Binh như người viết hay Trần Thy Vân (BĐQ) hoặc Nguyễn Văn  Út (TQLC) …v…v… Không lẽ những người trúng đạn là những tên “ác ôn cồn đồ” lắm nên trời quả báo? Mỗi ngày đọc tin trên báo, thấy lính Mỹ hi sinh, không phải là người Mỹ, lòng cũng bùi ngùi. Nhưng hôm nay nhờ VNCR mình mới biết chân lý là “ác ôn côn đồ” ònên trời phạt. Khốn nạn thật, đem mạng sống bảo vệ quê hương nay bị trù ẻo vì là [i]“trả nợ đời”, anh Trần Thy Vân và Nguyễn Văn Út chắc không buồn vì số phận hẩm hiu, thiếu may mắn. Dù sau đó bà Bùi Bích Hà vội vàng nhanh nhẩu cải chính: “Chúng tôi không có ý nói những người đang ngồi xe lăn?” Chắc bà động lòng vì hoàn cảnh riêng? Nghe nói, lại nghe nói trong gia đình bà cũng có người không những không được ngồi xe lăn mà là đang nằm liệt giường chiếu mà lại chẳng có người đến “tâm tình với thái giám”?

Còn ông “bán nước”, ông có cần tôi nói lại lời thành thật của dư luận khi phê bình về ông hay không? Họ bảo “miệng” của ông như miệng bình ống nhổ ăn trầu đấy ông ạ. So sánh dung nhan giữa người viết và ông “bán nước” thì người viết đẹp lão hơn nhiều. Chẳng thế mà cũng giờ phát thanh ngày thứ Năm ông “bán nước” không dấu diếm lòng ganh tị bằng cách so sánh lối ăn mặc, “Không cứ mặc quần áo đẹp là lòng đẹp” đại khái như vậy. Thật tình mà nói, VNCR từng phải mời người viết lên đài phỏng vấn để đổi lại lawsuit “Con chó cắn càn của Trần Thái Văn.” Sau đó, VNCR cũng còn nhận được vài ba lá thư khiếu nại và người viết còn chơi khăm đăng lên thư cảnh cáo của MRBI (Công ty quản trị của 106.3 FM) về VNCR, nên không trách VNCR thù hận thấu xương.

Cùng lúc bài với viết Bolsa Thiên Hạ Sự, người viết cũng nhờ Việt Weekly đăng bài Câu Chuyện Thời Sự: Những Hành Động Xé Lẻ (Hi vọng được đăng.) Lý do là vì cũng trên đài VNCR ngày thứ Hai 19/7/2010 nghe ông Vũ Chung nói chuyện với ông Dũng Taylor. Ông Vũ Chung chê Đàm Vĩnh Hưng thậm tệ vì cái gọi là họp báo “giới hạn”. Tưởng là chê thì ông không đến. Nhưng ai ngờ đó là một hành động tháu cáy kiểu đánh phé (Poker) để được mời tham dự họp báo “giới hạn”. Người viết không bao giờ phỉ báng người tàn tật phải ngồi xe lăn, nhưng luôn luôn nhổ nước miếng vào mặt những người còn lành lặn nhưng thích đi bằng đầu gối. Trong buổi họp báo có một câu hỏi tại sao Đàm Vĩnh Hưng hát bài “Lâm Ly Nhớ Bác”, hát ở đâu, lúc nào, dịp gì? Bài hát đã được ông Hoàng Trọng Thuỵ phát trên đài VNCR không phải để chọc tức dư luận cộng đồng mà là vì lời yêu cầu của một cô ca sĩ trẻ, đẹp và rất sexy đầy quyến rũ? Chuyện tình cảm có hay không who know? Nhưng vì lời yêu cầu mà dám phát thanh không sợ phản ứng cộng đồng cũng là một sự can đảm. Can đảm còn hơn Lý Tống nữa là HTT không sợ mẹ đĩ ở nhà nổi máu hoạn thư? Sao Vũ Chung không hỏi hay tại vì Hoàng trọng Thuỵ lỡ phát nên không dám hỏi?  

Ngày thứ Năm 15/7/2010, giận mất khôn Bùi Bích Hà còn ám chỉ “không biết dân cử nào xài cái thứ người như vậy”. Dân cử nào? Xài cái gì? Không lẽ dân cử thì không được xài cái của người dân xài? Có thì xài, tại sao cấm? Càng nói càng lộ bản chất thật của con người thật. Giờ airtime đắt đỏ, dùng để chửi một người mà không dám nói tên đã là một điều hèn. Hèn hơn nữa là đạo đức truyền thong có cho phép mình trù ẻo một người không ưa sẽ ngồi xe lăn hay không? Xấu hổ hơn nữa là không phải câu chuyện trà dư tửu hậu mà là chuyện công khai trên làn sóng phát thanh cả trăm ngàn người nghe “live” và triệu người trong nước và cả “bác và đảng” nghe lại trên internet giữa thanh thiên bạch nhật.

Bà Bùi Bích Hà là cựu giáo sư trường Phan Chu Trinh, Đà Nẵng. Thầy Nguyễn Văn Ngọc, thầy Trần Văn Ngà, thầy Trần Hữu Nhuận, hội trưởng PCT/Hồng Đức Đỗ Thái Nhiên quý vị nghĩ sao? Người viết cũng đã từng là một cựu học sinh Phan Chu Trinh, nhưng người viết xấu hổ có một vị giáo sư thiếu tư cách. Có một anh bạn cựu TNCT nói với tôi, nhờ đổi đời (vô phúc đi tù) mình mới thấy tư cách của một số người ở trong tù. Ngược có người rất hiên ngang trong tù, nhưng qua Mỹ thì vì dollars mà bán rẻ lương tâm. Ces’t la vie là đời, ces’y l’argent là tiền, thì ra trong tù vì hận (không bị mua chuộc bằng dollars) nên hiên ngang, qua Mỹ vì đô-la sẵn sàng đi bằng đầu gối.

Tin giờ chót từ trong Việt Herald tiết lộ, Ông Lê Công Tâm và Vũ Chung thề không bước chân vào Việt Herald nữa. Chuyện xảy ra vào ngày Chủ Nhật 18/7/2010? Nghe nói mặt trận nổ lớn trong lúc tình hình “Cuba” đang căng và thẳng. Nghe sao nói vậy, nôm na là tin đồn cho tiện. Nếu đúng thì từ nay Việt Herald mất thêm một nhân viên Lunch deliver thứ thiệt vừa giã từ nghề mang thức ăn buổi trưa cho toà soạn. Tội nghiệp lương không có, lunch cũng không làm gì mà thở và sống đây?