Vũ Bằng, [Trích từ“BN MƯƠI NĂM NÓI LÁO” - Cơ sở Xuất Bản Sống Mới – Sài Gòn – 1969 (Trang 204 – 263)]

Lời Giới thiệu - Những ai đã đọc “Miếng Ngon Hà Nội”, “Thương Nhớ Mười Hai”, “Bốn Mươi Năm Nói Láo”, “Miếng Lạ Miền Nam”, … thì sẽ không cần phải đọc lời giới thiệu một nhà văn, nhà báo đã được sự nể trọng của các bạn đồng nghề, đồng nghiệp danh tiếng như Nguyễn Tuân, Thượng Sĩ, Lãng Nhân, Phùng Tất Đắc, Vũ Trọng Phụng, … về tài hoa văn chương cũng như về tư cách làm người của Vũ Bằng từ những năm trước Đệ Nhị Thế Chiến.

Đặc biệt về tác phẩm “Bốn Mươi Năm Nói Láo”, kể từ ngày được xuất bản cách đây hơn 40 năm, đã được coi như một hồi ký rất có giá trị văn học, sử học về một giai đoạn văn chương, báo chí Việt Nam của một nhà văn lớn, một nhà báo trung thực, yêu nước thương nòi. Khi được hỏi ý kiến về việc tuyển chọn tác phẩm để xuất bản một “Tuyển Tập Vũ Bằng”, nhà văn Tô Hoài đã phát biểu: “Những tác phẩm văn học nào tìm thấy, nên in cả, không phải chọn. Đơn giản vì Vũ Bằng là nhà văn lớn.”

Thời kỳ những năm 1960 dưới chế độ Ngô Đình Diệm là thời kỳ viết văn, làm báo năng động nhất của Vũ Bằng. Nghĩa là thời kỳ ông đi sâu, nhìn sát vào thực tế xã hội miền Nam để từ đó, sau nầy, với cái nhìn tinh tế và sâu sắc hiếm có, ông đã viết hồi ký nầy với tất cả tấm lòng đầy tính dân tộc. Những trích đoạn đưới đây sẽ đưa độc giả vào một giai đoạn lich sử cực kỳ sôi động mà may mắn thay chúng ta đã có được Vũ Bằng để làm một nhân chứng đích đáng để tin cậy. - (Tựa của Trích đoạn nầy là của GĐ) [GĐ: Giao Điểm???]

T“HOÀ BÌNH” ĐN “DÂN CHÚNG”

(Trang 205)

... Như thường lệ, vào dịp hai mươi ba Tết năm ấy, trong mục “Thiên hạ sự”, tôi có viết một bài tếu nói về việc đốt vàng mã và nhân dịp có kể lại câu hát cũ:

Ba mươi tết, tết li ba mươi,

Vợ thng Ngô đt vàng cho chú khách,

Mt tay cm cái dù rách

Mt tay xách cái chăn bông

Em đng bsông

Em trông sang nước người:

“Hi chú chic ơi là chú chic ơi”

Mt tay em cm quan tin,

Mt tay em xách thng bù nhìn

Quan tin nng thì quan tin chìm

Bù nhìn nhthì bù nhìn ni,

i ai ơi, ca nng hơn người …

Ai ngờ chỉ có thế mà sanh ra to chuyện. Bộ Thông tin - hồi ấy do ông Trần Chánh Thành điều khiển – cho chữ “thằng Ngô” đó là nói sỏ ông Ngô Đình Diệm, nhờ Công An điều tra và làm lung tung lên một dạo, tưởng chừng như là sắp tận thế đến nơi.

Bây giờ, mỗi khi nói đến chế độ kiểm duyệt, tôi hay đem hai sự việc (“thằng Ngô” và “chó Nhựt”) trên kia ra so sánh và buồn cười không chịu được. Nhưng biết làm sao, ở một nước có tổng thống, có hiến pháp như mình, có bao nhiêu quốc gia thừa nhận, luật pháp không phải là trò đùa, chống đối lại chỉ là chơi với lửa. Hầu hết các báo đều hiền như con cừu. Gan lắm thì im lặng, không công kích, không nói bóng nói gió một câu đến chính quyền; còn lại bao nhiêu báo khác thì a dua, nịnh bợ không tiếc lời; hơn thế, lại còn tiếc là sao chữ Việt mình nghèo qúa, để cho mình không đủ chữ để mà nịnh cho thực đã … Vì thế, ta thấy có ông nhà báo xin đến ngâm thơ cho tổng thống nghe; có ông đề nghị lập tượng tổng thống ở chợ Bình Tây và có ông được tổng thống tiếp kiến về viết bài ca tụng tổng thống, ví tổng thống với mặt trời ở trong dinh Độc Lập.

Thực ra, các nhà báo ấy viết ra nhưthế, in lên nhưthế, nhưng ởthâm tâm thì một sốlớn chửi thầm tổng thống, song cái việc phải nịnh thì cứnịnh, nịnh bất cứai, miễn có lợi thì thôi, nếu dại dột mà đảkích Ngài thì chỉcó mà … ăn sắn. Nghĩa là nhà báo chống đối chẳng trước thì sau cũng bịlâm vào mấy cái thếsau đây: báo bịđóng cửa; chủnhiệm, quản lý … bịđưa đi bí mật ban đêm; nếu không thếthì một ngày đẹp trời nào đó tựnhiên cũng bịghép vào tội gá bạc, tống tiền, dỗgái vịthành niên hay đi lừa đảo, đưa ra toà, gia sản bịtịch biên, có bao nhiêu vốn liếng đi tiêu hết.

Lúc ấy sau ba lần thắng Bình Xuyên và áp dụng biện pháp mạnh đối với các giáo phái, thắng lợi, Ngô Đình Diệm bắt đầu có lông có cánh, ra mặt chống Bảo Đại, không đi Pháp đểtrình với Quốc trưởng vềcác biến cốởnước nhà, nhưng ởlì trong nước tập làm độc tài cỏ, đưa họ hàng lên nắm hết các chức vụ quan trọng. Ông Trần Văn Chương, thân phụ bà Ngô Đình Nhu, được đưa lên chức Quốc vụ khanh. Các cuộc tranh giành quyền thế, và cũng là những cuộc thanh toán, bắt đầu diễn ra trong dinh Độc Lập. Từ một nội trợ giặt áo, nấu cơm, tắm rửa cho con, bà Nhu thành một nhân vật của nhà Ngô và bà đã nhờ cái sếch-áp-pin (sex-appeal) thuyết phục các lãnh tụ quân sự và các cố vấn và ngoại giao Mỹ ở Sài Gòn. Nhưng đồng thời giúp ích cho họ Ngô Đình, bà không quên nghĩ đến cho gia đình bà trước: mẹ bà, bà Trần Văn Chương, lên như diều; ông Chương làm đại sứ ở Hoa Thịnh Đốn; Nguyễn Hữu Châu, em rể của bà, cũng có tiếng là người tình cũ, làm bộ trưởng tại phủ tổng thống, em ruột Trần Văn Chương là Trần Văn Đỗ được tôn lên làm ngoại trưởng; con trai của ông Chương là Trần Văn Khiêm làm giám đốc báo chí, rồi được bổ làm giám đốc Mật vụ. Việc thay đổi bộ máy cầm quyền từ1954 đến 1956 nhắm mục đích dành quyền của bà Chương về cho bà Nhu. Nói một cách khác, ngay trong gia đình Trần Văn đã có sự tranh giành quyền thế, mà giữa họTrần Văn và họ Ngô Đình lại cũng có sự tranh giành nữa; nhưng tựu trung Việt Nam lúc bấy giờ là một quốc gia cảnh sát do hai gia đình quan lại Trần Văn và Ngô Đình nắm hết quyền hành. Gia đình Trần Văn tương đối còn trung thành phần nào với tập tục cổ truyền của nhà vua Bảo Đại, chớ họNgô Đình thì trắng trợn ly khai với chế độ cũ và nuôi cái mộng lập một triều đại mới: triều đại Ngô Đình.

Cố nhiên muốn thực hiện mộng đó, phải tàn ác diệt trừnhững cá nhân, đoàn thểchống đối, mà cá nhân và đoàn thểchống đối lúc ấy là những người gốc ởmiền Bắc và miền Nam chỉmuốn nhà Ngô giữlời đã hứa là tổchức một cuộc bầu cửđểhọcó thểbầu người đại diện của họlên lo việc nước. Theo những người có tiếng là chống đối này, ông Diệm là một lính nhảy dù do Mỹthảtừtrên trời xuống và không có rễởdưới đất. Đứng trước sựchỉtrích hỗn xược đó, ông Nhu và vợđặt ởcác văn phòng các đường phốmột sốmật báo viên , có nhiệm vụbáo cáo những phần tử chỉ trích chánh phủ; ngoài ra theo dõi hành động của các tờbáo khác, hồthấy viết một câu nào xa xôi, xách mé bóng gió thì đóng cửa vĩnh viễn, còn ký giảnào bướng bỉnh, không quy phục thì chụp cái nón cối Cọng sản lên đầu, cho xuống hầm tối để không bao giờ lên được đất liền nữa, hoặc có lên được cũng mù loà, què quặt, bán thân bất toại.

Không khí làng báo lúc ấy thực đìu hiu, tẻlạnh. Mỗi buổi sáng, người làm báo nhận được những cú điện thoại cho biết phải tránh những tin gì không được nói, những lời tuyên bốnào của ông Diệm, bà Nhu phải làm to; thậm chí lại có khi buộc phải đưa câu nói này của bà Nhu lên làm vơ-đét tám cột, diễn văn kia của ông Diệm năm cột và kèm theo thật nhiều tranh ảnh.

Tôi yên lặng ngồi viết sách cho nhà xuất bản “Phạm Văn Tươi”, “ThếGiới”, và nghe thấy từdưới đường vọng lên những tiếng chuyển động khác thường: đó là tiếng oán than của những cuống họng bịbóp nghẹt lẫn với tiếng cười của trai gái đú đởn trong ánh đèn mầu, tiếng nguyền rủa não nềcủa dân chúng tắt thởvì chếđộtựdo bịnhà Ngô bóp chẹt. Các giáo phái, các chánh đảng, các tầng lớp nhân dân nghĩ phải làm một cái gì, nếu không thì quá trễ, nhưng, thay vì đoàn kết đểchống lại nhà Ngô thì họlại chia rẽ, kình chống nhau. Các chánh đảng không thểthống nhứt trong một mặt trận chung, vì thếvợchồng ông Nhu càng đắc thếvà càng áp dụng hữu hiệu nhiều chiến thuật “chia đểtrị”.

Báo chí cúi đầu theo răm rắp, suy tôn Ngô tổng thống. Vào chiếu bóng, rạp hát, phải chào cờvà đứng nghiêm nghe nhạc trổi bài “Toàn dân Vit Nam biết ơn Ngô tng thng – Ngô tng thng, Ngô tng thng … muôn năm” cho đến khi lá cờvàng sọc đỏmờdần cùng với cái hình ông lùn mập, mới có quyền ngồi xuống đểxem “đượi” Âu Châu nhảy tuýt. Báo câm nhưhến. Không có một ký giảnào dám lên tiếng phản đối anh em nhà Ngô, dù là phản đối xa xôi.

Phải đợi mãi đến năm 1960, cơn sốt mới bùng lên : đại tá Nguyễn Chánh Thi, trung tá Vương Văn Đông , cùng một sốsỹquan đem quân vây dinh Độc Lập và đòi Ngô Đình Diệm rút lui. Ngô Đình Diệm trao quyền cho những tướng lãnh đểlập chính phủkhác, nhưng sau nhờcác sưđòan 7 ởBiên Hoà và sưđòan 21 ởMỹTho vềứng cứu kịp thời, Ngô Đình Diệm thóat chết: Đại tá Nguyễn Chánh Thi và trung tá Vương Văn Đông rời khỏi Việt Nam, Ngô Đình Diệm lại phệnh phà phệnh phạo tuyên bốhỗn xược không chê được, và cốnhiên Quốc Hội lại ngỏlời trung thành, các đoàn thểlại biểu tình ủng hộvà lũ cầy cáo hèn nhát đi với cách mạng lại quay vềthần phục nhà Ngô.

Lúc ấy, tôi đang làm “Dân Chúng”. Tôi còn nhớbầu không khí nẩy lửa đó, ai cũng hăng say muốn thấy Ngô Đình Diệm và công ty, bịchết đâm chết chém. Cứđăng hết những tin tức đảo chánh lúc đó, không thêm bớt, thì độc giảcũng đã khóai tỉlắm rổi , khỏi cần bình luận; nhưng đa sốnhân viên “Dân Chúng” dè dặt không dám đăng thật rõ, có ý muốn “trông và chờ”, một phần vì sợcho tính mạng tờbáo sau này nếu cuộc đảo chánh không thành và mặt khác thì anh em không dám quyết định một thái độdứt khoát vì lẽkhi ấy giám đốc tờ“Dân Chúng” là ông Mạc Kinh Trần ThếXương, lại không có mặt ởViệt Nam. Tô Văn và Cát Hữu thấy Phi Vân tỏra sợsệt, chửi ầm cảlên, nhưng rút lại báo “Dân Chúng” tương đối lúc ấy “hiền lành” và mỗi khi có tin gì bất lợi cho Ngô Đình Diệm thì viết một giọng hoài nghi, đánh dấu hỏi, chớkhông dám quảquyết nhưmấy tờbáo khác.

Bây giờ, nói đến chuyện hiệp thương, hoà hội là thưòng, nhưng có ai đã sống sát với thời cuộc lúc đó đều thấy rằng đưa vấn đềấy ra làm tám cột, kéo dài hàng tháng phải là “trì” lắm. Nhất là đối với Ngô Đình Diệm là một thứngưòi có thành kiến, lỳ lợm, thì sựviệc ấy lại càng đáng kểlắm, vì Diệm không thích cái gì thì không muốn cho ai nói tới. Trái lại, dân chúng chán ngấy chếđộtựdo dân chủngụy tạo của Diệm, lại muốn hiêp thương hai miền Nam Bắc, nên loạt bài của “Dân Chúng” ra đời thì độc giảtìm đọc “không chịu được”, nhất là họlại không biết – vì chánh quyền giấu kín lắm - bức thưcủa Phạm Văn Đồng gửi cho Ngô Đình Diệm, nên cho rằng việc báo “Dân Chúng” đềcập đến vấn đềhiệp thương Nam Bắc là một hành động can đảm và sáng suốt. Thếlà báo “Dân Chúng” một phát hồi lại nhưthường. Lúc ấy đi lại chặt chẽvới nhau có Trần TếXương, Bùi Anh Tuần và tôi, các bạn bè ởngoài phần nhiều không giao thiệp công khai, môt phần vì sợmật vụcủa Ngô Đình Diệm theo dõi và chơi vốgì xấu chăng.

Nhưng báo hay cũng nhưngười đẹp: Không đểcho người ta thấy bạc đầu. Sau vụđảo chánh 1960, Ngô Đình Diệm không chết, nhưng lại chết tờbáo tương đối e dè nhất, cân nhắc nhất, khi tường thuật các biến cốxảy ra. Tôi và mấy người bạn đang ngồi ởtrên lầu vừa đánh phé, vừa ôn lại mấy ngày sôi nổi vừa qua, thì hàng chục xe ô tô nhà binh và Cảnh Sát đến khám xét nhà báo, đập phá máy in, tung hê các ô chữra đường, rồi lấy giấy tờ, máy chữ, bút máy, bình mực, búp bê, nón mốt săng, áo mưa … lấy hết, đem đi. Nhà báo thì khóa ba khóa, niêm phong cẩn thận, sau khi đểcho các người ởtrong toà báo vừa kịp khoác cái sơmi, đi ra ngoài. Một vài tờbáo khác cũng lâm vào trường hợp nhưchúng tôi lúc đó. Anh em “Dân Chúng” tản mác mỗi người mỗi ngả. Cốnhiên là trong bọn có một vài người vì vấn đềcơm áo, vợcon, ngầm đi với bọn mật vụcòm đểxin tha tội “treo cổ” – vì ởđâu cũng có bích chương viết tay đòi treo cổngười này, bắn chết người kia – nhưng đa sốthì lì lợm, ăn xong ngồi đánh phé và loan báo cho nhau biết bọn chánh khách, quân nhân nào đã xé hàng rào cách mạng, chạy vào dinh Độc Lập, bọn nào đã làm hưcuộc đảo chánh và đã khóc lóc nhưtrẻcon lúc bịtrói ởtrường bay Tân Sơn Nhứt và không quên theo dõi hành động của Nhu Diệm cùng bềtôi nhắm củng cốđịa vị, uy tín, đồng thời sẽđối phó với những người tham gia cuộc đảo chánh ra sao.

 

SAU KHI ÔNG NGÔ ĐÌNH DIM THOÁT CHT LN THNHT

(Trang 218)

Saigon, sau ngày đảo chánh hụt 1-11-60, lần lần trởlại bộmặt bình thường. Những báo đăng những tin bất lợi cho ông Ngô Đình Diệm trong cuộc đảo chánh lo sốt vó. Lúc ấy, những người có công với các ông Diệm và Nhu giảthửmuốn phá nhà báo nào, cho ký giảnào đi mò tôm cũng cứđược đi, nhưng họđã khôn khéo không nghĩ tới việc đối phó mà chỉlo củng cốđịa vịcho ông Diệm. Nhất cử, nhất động lúc ấy là thận trọng. Ngoài mấy tờbáo đóng cửa, chính phủkhông cho ra thêm một tờbáo nào hết, trừba người có thểchắc chắn là không phản bội, hơn thếlại có công lao không ít thì nhiều với họNgô hay bác sĩ Trần Kim Tuyến: ông Huỳnh Thành Vịđược phép xuất bản tờ“Đồng Nai”, Ngô Quân tờ“Saigon Mai” và Trung tá Châu (Giám đốc Nha Chiến tranh Tâm lý) tờ“Tiếng Dân”.

… thật ra báo cũng chẳng có gì đọc được, nếu không đềcao luật gia đình của bà Nhu thì lại đăng tin chiến sự: hành quân Bình Tây tại U Minh Hạ, hành quân ởCủChi, hành quân Lam Sơn II, hành quân ởCao Lãnh, hành quân ởMỹAn … Một đống hành quân, giết không còn một mống Việt Cộng – ông Ngô Đình Diệm tuyên bốViệt Cộng chết hết rồi – hay tường thuật bốn năm cột báo bà Nhu đi thăm PhụnữLiên đới, vì phong trào này vừa được thừa nhận là một hội công ích do sắc lệnh 84/NV; ông Nhu đi thăm Sihanouk vì có tin Sihanouk tuyên bốthừa nhận Trung Cộng, cảvềphương diện pháp lý; hoặc Liên Đoàn Công Chức Cách Mạng Quốc Gia kịch liệt lên án những người thân Pháp, yêu cầu chánh phủchấm dứt nhiệm vụcủa công chức điều khiển từChủsự, nếu không từbỏquốc tịch Pháp.

Ối chao ngán quá, ngán đến nỗi không buồn xem hình nữa, không buồn đọc bài nữa, dù là những bài tối quan trọng nhưbài tường thuật lễcửu tuần khánh thọbà mẹông Ngô Đình Diệm ởHuếcó nhiều đại diện các đoàn thểvà rất đông cao cấp trong chánh quyền vềchúc mừng “thái từ”, mà bộNội vụlại tổchức một lễtạơn tại Vương Cung Thánh Đường.

Tựsĩ trước những cảm nghĩ lông bông nhưthế, các anh em và tôi quyết định làm tờ“Tiếng Dân” của Trung tá Châu thành một tờbáo “sạch” cũng như“bom nguyên tửsạch”, bom nguyên tửkhông có quá nhiều phóng xạlàm ô nhiễm bàu không khí của thếgiới tựdo. Sau này, nghĩ lại thì qủa lúc đó tôi khùng, vì cái “tri” và cái “hành” của tôi ngay lúc gặp Trần Thiện Phúc, đại diện gián tiếp của Trung tá Châu, đã mâu thuẫn với nhau rồi. Định làm một tờbáo sạch mà cưxửkhông sạch tí nào: tôi đặt điều kiện báo phải đưa cho anh em toà soạn một tháng lương đểngồi suy nghĩ vềcách làm ăn; nhưng cái đó không quan hệlắm bằng mâu thuẫn dưới đây: làm một tờbáo cho Trung tá Châu ủng hộNgô Đình Diệm mà lại nói chuyện “sạch” thì có khác gì nói chuyện “giây thừng ởtrong nhà có người thắt cổ?...”

Tờ“Tiếng Dân” gặp sựbê bối ngay từlúc ra số1, vì mỗi phe có một sốngười của riêng mình, mà cũng ngay từlúc mới quãng cáo, ởHuế, đã có con cháu của cụHuỳnh Thúc Kháng bắn tin là không thểđem bôi nhọtên một tờbaó đã có hồi lừng danh ởHuế. Nói nhưvậy, tức là tờ“Tiếng Dân” đã mang tiếng là báo của nhà Ngô ít nhiều rồi; vì thếchúng tôi phải hết sức tìm cách né tránh, viết lách thếnào đểcho thiên hạđỡchửi là quân liếm gót. Dù biết rằng báo này có hai mục tiêu, một là suy tôn Ngô Đình Diệm, thần thánh hoá ông ta (vì ông ta đã mất uy tín rất nhiều sau cuộc đảo chánh 1960) và hai là đối phó với những liên danh chống đối ông trong cuộc tranh cửTổng Thống nhiệm kỳ II vào đầu năm 1961, chúng tôi cốý làm ra mặt dớdẩn, toàn bàn vềvấn đềnông thôn và đăng những tin tức cốtránh đụng chạm đến Nhu và Diệm, không đảkích những người đảo chánh Diệm mà cũng chẳng hềđụng chạm đến những liên danh II và III mà ngay từtháng giêng 1961, chúng tôi đã biết có ai, tuy là các liên danh ấy chưa tiết lộra bên ngoài. Đó là liên danh Nguyễn Đình Quát - Nguyễn Thành Phương và liên danh HồNhựt Tân - Nguyễn ThếTruyền, ấy là không kểnhiều liên danh khác hoặc trù trừkhông quyết định ra vì biết sẽbịgian lận, mất công vô ích, hoặc bịNhu Diệm cho người đến mua chuộc, tống ít tiền lẻđểđừng ra ứng cửlàm gì cho quẩn chân.

Lúc ấy, Mỹcòn nuôi hy vọng ăn đứt Việt Nam, dù cách gì đi nữa thì Diệm cũng vẫn ngồi vững ởghếTổng Thống nhưthường; ai cũng biết nhưvậy, kểcảNguyễn Đình Quát; nhưng đã chót cưỡi lên lưng cọp rồi, Quát cứphải liều, dù phải trảmắc tiền: Quát chưởi Diệm đã sướng miệng và kểtừlúc bấy giờvềtrước, có lẽkhông có ai dám khi quân chửi Diệm đau nhưthế, và hơn nữa lại công khai dám công bốởrạp Thống Nhất một ý kiến mà cũng từtrước cho tới lúc đó không ai dám hé môi nói ra lời: ông hứa nếu đắc cửsẽđiều đình ngưng bắn, tái lập hoà bình ởViệt Nam! Tất cảnhững tin tức liên quan đến cuộc vận động bầu cửTổng Thống, chúng tôi cho vào một mục ởcuối trang nhất, không lấy gì làm long trọng…Phần chính của báo là đềcao Phật Giáo ngay giữa lúc Công Giáo đang lên hương, bọn Nhu Diệm làm chúa tể, Đức cha Nguyễn Văn Bình làm lễnhậm chức Tổng giám mục ởSaigon mà Ngô Đình Cẩn thì bắt đầu ngấm ngầm chơi tăng ni, phật tửởHuế. Chúng tôi đánh một trận hoảmù làm cho không ai hiểu đường lối của báo ra sao, nhắm mục đích là nếu có một sốđọc giảcốđịnh rồi thì quay vềlàm tin tức và chú tâm mổxẻ, cưú xét các vấn đềthời sự, nhưng không thểđược. Riêng tôi thấy rằng làm báo ởdưới một chính thểđộc tài độc đóan, thì dù muốn xoay sởthếnào, bịp bợm thếnào cũng vẫn không thểthoát khỏi được ra ngoài quỹđạo cuảchếđộvà cuối cùng đọc giảcũng biết ai ngay, ai gian. Báo nào mới ra đời cũng la thét ghê gớm lắm: nào dám nói, dám làm, dám chửi; nào phục vụnhân dân, đứng hẳn vềphiá đối lập, đòi công bằng xã hội, tranh đấu cho đồng bào có cơm no áo ấm; nào quét sạch thối tha, nhơbẩn, dám làm, dám chết…nhưng rút cục trong một chính thểđộc tài, nô lệ, dân chủngụy tạo nhưchính thểnhà Ngô, chẳng có một tờbáo nào thoát được ra ngoài quỹđạo của chếđộNgô Đình Diệm.

Sau cuộc đảo chánh hụt Ngô Đình Diệm, đa sốdân chúng đều tỏý tịếc rẻsao trung tá Đông không giết phắt Diệm đi lại cứhội đàm vớvẩn với Diệm làm gì, bàn tính chuyện chia đôi Saigon làm gì đểcho ông ta lật lại được thếcờ, trởlại sống phây phây, ra ứng cửtổng thống nhiệm kỳ II. Do đó người dân lúc ấy theo sát thời cuộc đểxem Mỹđối phó ra sao, phe cách mạng còn làm gì nữa không, và Ngô Đình Diệm sẽgẫy hay là cứsống nhăn nhưthếmãi. Người ta lại càng tò mò muốn biết Ngô Đình Diệm, sau vụsống sót này, có thay đổi thái độđi không.

Ngay từcuối năm Tý, đã có tin Diệm cải tổchánh phủ. Thường thường nghe thấy tin cải tổ, người dân không đểý, vì họcho là nội các nào cũng “hầm bà lằng” giống nhưnhau, nhưng đặc biệt lần này họchú ý nghe ngóng xem Diệm cải tổra sao, vì họtin rằng cuộc đảo chánh vừa qua ít ra cũng mởmắt cho Diệm và Diệm cũng đỡđộc tài nhưtrước. Báo “Saigon Mai” đã nắm lấy cơhội đưa ra những tin sốt dẻo lượm lặt được ởcác nơi “có thẩm quyền” : một sốchính khách, nhân sĩ nhóm họp đểbàn việc lập NghịHội Đại Đoàn Kết toàn dân chống Cộng, có bác sĩ Phan Huy Quát, bác sĩ Lý Trung Dung, Đặng Văn Sung v.v…bà Ngô Đình Nhu đi các tỉnh cổvõ cho phong trào PhụNữLiên Đới và PhụNữBán Quân Sự; các chính khách hầu hạdưới trướng Diệm đang bí mật liên minh các đảng phái đểđúc lại thành một đảng chánh quyền do ông Ngô Đình Nhu điều khiển.

 

ĐÀN ÁP PHT GIÁO: BÁO GII KHÔNG HO HE MT TING

(Trang 238)

Hai năm 1962 và 1963 là hai năm xui xẻo nhất của Ngô Đình Diệm. Dinh Độc Lập bịhai phi cơViệt Nam ném bom và bắn phá làm hưphía tay trái, gây tổn thất nặng cho tưthất của cốvấn Ngô Đình Nhu, và phòng giấy của bộtrưởng Nguyễn Đình Thuần. Trong khi bộNgoại Giao Hoa Kỳ vẫn gia công tuyên bốtình hình Việt Nam vẫn vững; trong khi nhà Ngô làm ra bộphớt tỉnh và tiếp tục đàn áp các nhà ái quốc tiến bộ, thì kinh tếtrong nước bắt đầu suy sụp: gạo tăng giá, thịt heo khan tăng từ30 lên 50 đồng một ký mỡ, từ60 lên 90 đồng một ký nạc, dân chúng bắt đầu thấy reo neo; nhưng toàn dân, không phân biệt giai cấp, phải góp tiền đểtái thiết dinh Độc lập. SốKiến Thiết từ1.600.000 in tăng lên 3 triệu.

Báo chí không lúc nào ngưng suy tôn Ngô tổng thống. Mọi việc đều trơn tru, êm đẹp. Nếu không có Ngô tổng thống thì toàn dân chết không còn một mống. Muôn năm, muôn năm. Hơn 300 căn nhà cháy ởXóm Chiếu; 100 nóc nhà khác bịkéo sập; không ngày nào không bắt được những tên châm lửa đốt nhà. Một ngàn rưởi căn nhà cháy rụi ởđường Trần Quốc Toản; 30 nhà khác ra tro ởđường Trương Minh Giảng; lại ba vụkhác nữa gây thiệt hại không nhỏởKhánh Hội; đó là nhờơn đức của Ngô Đình Diệm nữa. Muôn năm, muôn năm. Nhưng báo chí bắt đầu tăng cường muôn năm, muôn năm Ngô Đình Diệm dữdội nhất từlúc cảnh sát hạcờPhật Giáo ởHuếnhân ngày Phật Đản, các lực lượng an ninh giải tán các cuộc tụhọp của Phật Giáo ởHuếcũng nhưởSaigon.

Một phái đoàn gồm sáu thượng toạvà đại đức yết kiến Ngô Đình Diệm đưa ra năm nguyện vọng: bãi bỏlịnh cấm treo cờPhật Giáo; cho Phật Giáo hưởng chếđộngang hàng với các hội truyền giáo Thiên Chúa; chấm dứt khủng bốvà bắt bớphật tử; đểTăng ni và Phật tửtựdo truyền đạo và hành đạo; bồi thường cho các gia đình nạn nhân và trừng trịnhững nhân viên có lỗi làm đổmáu.

Cuộc tranh chấp bắt đầu găng từđó. Nay, Phật tửbiểu tình ờHuế. Có xô xát. Một sốlớn bịthương. Mai, Phật tửbiểu tình ởSaigon. Hơi cay xịt ra tứtung làm cho dân chúng sưng cảmắt. Mốt, ruồng bắt các chùa chiền, cảnh sát cho biết là bắt được nhiều lựu đạn và súng ống. Thếrồi, trước một sốđông tăng ni, tại ngã tưđường Lê Văn Duyệt – Phan Đình Phùng, Thượng ToạThích Quảng Đức tựthiêu bằng dầu xăng. Cảthếgiới rung động. Có nhiều người khóc. Lòng căm thù oán trách Ngô Đình Diệm bay cao thấu trời. Việt Nam Cộng Hòa, nhưnhà có tang, một mặt phải lo chống Cộng, một mặt phải đối phó với cao trào Phật Giáo mỗi ngày một găng hơn: Ngô Đình Diệm gửi thông điệp kêu gọi dân chúng bình tĩnh. Paulus Hiếu – cũng nhận là họNgô - thềbán sống bán chết không tuyên bốđiều gì vu khống hay công kích Phật Giáo; Nguyễn Ngọc Thơmời Hoà Thượng Thích Tịnh Khiết tới họp với Ủy Ban liên bộ, nhưng tất cảđều vô ích.

Tăng ni biểu tình trước nhà đại sứHoa Kỳ. Phật tử, đại đức thi đua tựthiêu ởkhắp nơi. Sựcông phẫn tràn lan khắp nước. Phó tổng thống Nguyễn Ngọc Thơbù đầu – tuy đầu sói - vềviệc lập ủy ban hỗn hợp đểthi hành thông cáo chung. Bà Ngô Đình Nhu chửi bốlà Trần Văn Chương, vì đại sứChương đã trách bà “thiếu lễđộ” đối với Phật Giáo. Lịnh giới ghiêm được ban hành. Các chùa Xá Lợi, Ấn Quang, Kỳ Viên Tựbịkhám xét .Máu Phật tửđổkhắp nơi. Hội Đồng Chính Phủhọp lúc gần sáng. Saigon và Gia Định cũng thi hành lịnh giới nghiêm, cấm đi lại ban đêm từ9giờđến 5 giờsáng. Nhà họNgô khát máu tiếp tục thi hành chính sách cường hào ác bá, giết kỳ hết những người phản đối họ. Trong khi đó thì có tin Việt Cộng sắp tràn ngập thủđô, Ngô Đình Diệm đặt thiếu tướng Tôn Thất Đính làm tổng trấn Saigon – Gia Định và giao cho quân đội bảo vệan ninh, trật tự, Phật tửnào biểu tình , trí thức nào chống đối cho phơtuốt. May cho bốbà Nhu là Trần Văn Chương không bịphơ, mà chỉbịdứt nhiệm vụđại sứthôi.

Trong suốt một thời gian kéo dài từtháng 5 năm 1963 cho đến tháng 11 cùng năm đó, tràn đầy máu lửa và nước mắt, tàn sát Phật tửkhông khác gì phát xít Đức tàn sát người Do Thái trong thếchiến thứnhì, không có một tờbáo chánh thức nào dám ho he một lời can ngăn - chớđừng nói cảnh cáo hay đảkích – Ngô Đình Diệm và gia đình ông ta. Được lịnh của cốvấn Ngô Đình Nhu, Tổng giám đốc Thông Tin mỗi ngày ra một chỉthịcho các báo. Báo nào báo nấy theo răm rắp, nhưng cũng chưa yên; đến lúc đưa kiểm duyệt, lại thay đổi ý kiến, có tin cấm lại cho ra, có tin không nói đến, tới giờcuối cùng lại cấm. Báo nào báo nấy cứđiên lên, không biết phải làm ăn ra thếnào.

Lúc ấy, tôi là tổng thưký của nhựt báo “Báo Mới” do Huỳnh Tấn Phẩm đứng ra làm, mà măng xét thì của Văn Giang. Lúc chưa ra, báo này nhắm làm việc vềấp chiến lược, mởmột mục đặc biệt vềấp, vì ông Nhu cho đó là quốc sách, bao nhiêu tiền đổdồn cảvềviệc xây dựng ấp. Tiền tái thiết dinh Độc Lập thu được 19 triệu, thì bỏvào ấp chiến lược 10 triệu, quỹchống Cộng thu được 30 triệu, đem dùng hết cảvào việc ấp. Dù đã được chỉthịriêng rồi, “Báo Mới” cũng bịxoá lện xoá xuống vì những tin Phật Giáo, nói xấu chính phủkhông được mà nói tốt cũng không được nữa. Rút cục, người làm báo phải tựhỏi không biết nhà Ngô muốn gì, muốn sống hay muốn tựtử.

Lp ra y ban liên b, y ban liên phái, ra thông cáo chung, cm đăng;

Thượng toThích Thin Minh gi thưcho Ngô Đình Dim vì thông cáo chung chưa được thi hành, cm đăng;

nhà văn Nht Linh Nguyn Tường Tam ung thuc ngttđphn đi chính sách đc tài, đàn áp Pht Giáo ca Ngô Đình Dim, cm đăng;

tăng ni và Pht tbiu tình trước nhà đi sHoa Kỳ, trước chùa Giác Minh, bđánh đp tàn nhn, bbn, bgiết, bgiam, li có nơi bxe tăng nghin nát ra, cm đăng;

ni cô Diu Quang, đi đc Thích Tiêu Diêu, Thích Qung Hương, Thích Thanh Tuvà hàng trăm đađc, ni cô khác tthiêu hoc bđâm, chém, bt cóc mang đi mt xác, cm đăng;

Vsau, thông bch ca nhà chùa gi đến báo (đăng trtin) mi Pht tđến chùa lPht, kim duyt cũng bt phi b;

Ngoi trưởng Vũ Văn Mu xung tóc, b;

phái đoàn tăng ni và báo gii ti thăm Hoà Thượng Thích Tnh Khiết, b;

sinh viên, hc sinh biu tình chBến Thành, Quách ThTrang bbn nát đu, 1300 ngui btrói git cánh khuu, đưa xung tri hun luyn Quang Trung, bluôn.

Có tin ngoài phNgô Đình Nhu mun điên, chích nha phiến trng cngày đêm trong khi vgia công gia sc hiu triu PhNBán Quân Skhoá III và lên án nhng vtranh đu vtôn giáo: báo chí tuyt đi không được nói ti, kgì nhng tin mà dân chúng ai cũng nói ti như: nh Ngô Đình Dim btháo gvài nơi công svà thay bng nh cvn Tng lãnh tThanh Niên Cng Hoà: Nhu sp đo chính, lên cm quyn đthi hành mt chánh sách đc tài đanh thép hơn; bà Nhu ti La Mã bnhiu người đón đường phn đi, qua Ba Lê bném trng thi vào đu, qua Hoa Kỳ din thuyết phnhn sđàn áp Pht Giáo, không được Tng thng Kennedy tiếp kiến. Trn Văn Chương công kích chính sách Ngô Đình Dim; Dim Nhu tung tin sphá toà đi sM, ám sát nhân viên ngoi giao Mvà cđi sCabot Lodge.

Tất cảnhững tin tức liên quan đến vấn đềtàn sát Phật tử, đàn áp Phật Giáo, kểcảnhững mánh lới bỉổi mà vợchồng ông Nhu đưa ra để“mua” phái đoàn điều tra vềvụPhật Giáo do Liên Hiệp Quốc cửsang (chụp hình các thành viên của phái đoàn L.H.Q. đang mua dâm trong những ngày làm việc ởSài Gòn - LND), nhà báo có thểđem ra viết mười năm không hết, khảdĩ làm cho thếgiới biết suy nghĩ phải khóc ròng trước những khổaỉđắng cay của dân tộc Việt Nam, nhưng rút cục không có một tờbáo chính thức nào dám viết, vì Nhu, Diệm và tất cảcác tay sai của họlúc nào cũng sẵn sàng cho nhà báo phản đối xuống hầm kín hay bắn một phát vào đầu, cán xe hơi, bịt mắt đem đi rồi đâm hàng trăm nhát, chất thành một đống, cho xuống bè thảra sông. Nhưng…

Xã hội ta lúc đó y nhưthểnước đại dương: bên trên thì êm ả, nhưng sóng ngầm bủa giăng ởdưới. Trong khi dân chúng rên siết trong máu lửa và nước mắt: trong khi bọn Nhu Diệm giết hết, đốt hết những cái gì liên quan đến Phật Giáo; trong khi bọn tay sai của Nhu Diệm thưà nước đục thảcâu, ăn cướp công khai cảvật chất lẫn tinh thần người dân, thì chính ởbên trong các báo chính thức xuất bản, và cảởngoài làng báo, một sốlớn bọn người “nói láo ăn tiền” vẫn bí mật hoạt động chống Nhu Diệm và kết hợp các từng lớp nhân dân đểchờmột ngày quyết định. Mà khí giới của họvẫn là ngòi bút! Ngòi bút cùn, nhưng có tác động vô song là động viên được tinh thần bất khuất của người Việt Nam đúng giờ, đúng khắc thì vươn lên, không sợchết, không sợgian khổ, không sợvõ khí tối tân và khoa học nhất.

Hoà mình với Phật tử, sinh viên, học sinh, các người “nói láo ăn tiền” đó không uống uýt ky nhưng uống nước lạnh, không ởnhà lầu nhưng chiu vào những ổchuột, không ăn đồăn Pháp nhưng ăn cơm nguội, muối mè và nhiều khi nhịn đói đểlàm báo lậu, những truyền đơn, những cuốn sách bỏtúi đểphát đi trong quảng đại quần chúng, hô hào dân chúng nổi lên chống độc tài , áp bức, tranh thủtựdo, dân chủthực sự. Ông lái buôn no đủ, ông bộtrưởng, giám đốc thừa tiêu, ông tích trữđầu cơ, có mèo chó, vợcon phè phỡn, một hôm, tưnhiên thấy người làm bưu điện gửi tới một bao thư: giởra coi thì là báo lậu. Có khi báo lậu, truyền đơn, sách bỏtúi, chui qua kẽcửa vào trong nhà cô nữsinh; có khi ông công chức đến sởvừa mởhộc bàn ra đểlấy sổsách ra làm việc thì đã thấy lù lù một tập, lại cũng có khi nhận hàng ởmáy bay về, mởhộp ra thì đã có một đống truyền đơn báo lậu. Mật vụDương Văn Hiếu, quảđã trải một thời gian điêu đứng, bắt “phiến loạn” không thểnào xuể: chưa xong bọn này đã đến bọn kia thoá mạvà kêu gọi lật Ngô Đình Diệm đểmau chấm dứt Phật nạn và chận đứng cuộc tàn sát dã man, vô đạo.

Tôi không biết có bao nhiêu báo lậu, truyền đơn, sách bỏtúi tung ra thời ấy, nhưng tôi nhớtrong sốđó có mấy tờviết vô cùng thống thiết: đó là tờ“Vạc Dầu”, tờ“NhịThập Bát Tú”, tờ“Tin Tức Phật Giáo”, còn sách thì phổbiến rộng rãi nhất là loại “Những Vấn ĐềCấp Thiết” xuất bản “vào giờgiới nghiêm”. Vì nghềnghiệp, tôi được biết một vài người bạn trẻđứng ra làm những tờbáo đó. Phần nhiều những báo ấy viết bài ởmột chỗ, thâu thập đểsửa chữa ởmột chỗ, chia nhau đánh máy ởnhiều chỗkhác nhau rồi quay ronéo ởnhững chỗthay đổi luôn luôn, không bọn nào biết bọn nào. Cốnhiên làm báo nhưthếthì không hòng có một xu dính túi, nhiều khi lại phải bỏtiền của mình ra là khác; nhưng các ký giả, sinh viên, học sinh, Phật tửlàm việc say sưa, mê mệt, làm việc nhưđiên, người thường trông thấy phát ớn lên, vì không hiểu tại sao con người lại có thểcó sức sống tuyệt vời đến thế.

NGÔ ĐÌNH DIM BGIT, MUÔN NĂM NGÔ ĐÌNH DIM

(Trang 247)

Hiện giờ, chưa ai biết rõ là phe quân nhân cách mạng nổi lên đảo chánh Ngô Đình Diệm lần thứba có nghiên cứu vềtâm lý của người dân trước khi tiến đánh dinh Độc lập hay không, nhưng có một điều chắc chắn là tình thếlúc đó đã chín mùì và dân chúng đã thấy cách gì cũng phải hạngay Ngô Đình Diệm. Phe cách mạng được dân chúng ủng hộvà làm hậu thuẫn nên đã thành công rực rỡ; nhưng sửa soạn được tâm lý quần chúng nhưthế, muốn nói gì thì nói, muốn bài bác thếnào thì bài bác, ai cũng phải nhận rằng báo chí đã tiền phong trong công việc chuẩn bịcách mạng, triệt hạNgô gia đểmởđầu cho một kỷnguyên mới - kỷnguyên tựdo, dân chủ- dù lúc đầu chỉlà một thứtựdo, dân chủđi tập tà tập tễnh.

Nhưtrên kia đã nói, báo lậu không ngớt kêu gọi dân chúng nổi lên chống Diệm. Cuối năm 1963, lúc nào xe thiết giáp cũng nằm ụtrước dinh Độc Lập và Gia Long, đềphòng các cuộc biểu tình. Ngô Đình Diệm, vừa tiễn Đô đốc Harry D. Felt, tổng tưlệnh tại Thái Bình Dương, được một lát, chưa kịp ăn cơm, thì tiếng súng nổran ởnhiều nơi trong Đô Thành. Quân đội rầm rộchiếm đóng Tổng Nha Cảnh Sát, đài Phát thanh, nha Truyền Tin, bộNội Vụ… Các lực lượng tấn công gồm một đội pháo binh 105, tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến, các đội khác chuyển từBiên Hoà, ThủĐức, Long An, Bình Dương. Sẩm tối hôm ấy, quân cách mạng tấn công mạnh vào thành Cộng Hoà: nhiều sinh viên Phật Tử được phóng thích. Lệnh giới nghiêm được ban hành trên toàn quốc. Hôm sau, dinh Gia Long bịchiếm; có tin Nhu Diệm tựtử, nhưng thực ra thì họtrốn vềnhà thờCha Tam ởChợlớn và buổi trưa hôm ấy, có tin Nhu Diệm đã bịhạsát thê thảm trong chiếc xe bít bùng từ nhà thờCha Tam vềSaigon.

Dân chúng vui mừng kéo nhau đập tượng hai mẹcon bà Ngô Đình Nhu

Người ta muốn biết ai đã giết Diệm Nhu, nhưng không ai biết đích xác; dù sao Diệm Nhu chết đi thì đại đa số dân chúng cũng mừng. Có người tế con heo; có người lập bàn thờ cảm tạtrời đất; còn thì hầu hết nhà nào cũng làm tiệc, rủ bè bạn, thân thích đến để nhậu nhẹt cho “phỉ chí tang bồng”.

Một vài tờbáo nổi tiếng trung thành với Nhu Diệm, hay làm tay sai cho “con khỉđột” Lê Quang Tung, chỉhuy Lực Lượng Đặc Biệt, tựđộng đóng cửa; chủnhiệm, quản lý, chủbút, trốn luôn; còn đa sốbịbịt mắt, bưng miệng lâu ngày, bây giờtha hồnói hươu, nói vượn, chạy theo Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng và chánh phủlâm thời, và đá những “cú hậu” rất hăng vào hai cái xác chết thối ra là xác Nhu và Diệm.

Bộ trưởng Thông Tin lúc ấy, Thiếu tướng Trần Tử Oai, bị các hồ-sơ đè nặng chĩu cả đầu cả cổ, không biết phải đối xử với các báo thân Diệm và chống Diệm ra sao, đành phải vừa làm việc vừa nghe ngóng. Trong khi ấy thì báo được phép xuất bản như nấm; những tờ bị Nhu Diệm đóng cửa cũng tục bản; nhiều ông không hề biết báo chí ra gì, thấy làm báo “hay hay”, cũng gửi đơn xin phép ra một tờ chơi cho hả, thành thử chưa bao giờ ở đây người ta lại thấy sự cạnh tranh gay gắt đến thế, mà nghề ký giả lại được mua chuộc và chiêu đãi đến như thế.

...

Trụ sở Báo chí gia nô của chế độ Ngô Đình Diệm bị dân chúng thủ đô đập phá, và các tàn tích bị quẳng đầy đường phố

(Trang 253) Không thoát được công lệ lúc đó để làm cho báo chạy, báo “Dân Chúng” cũng có những bài to tổ bố chửi chế độ Ngô gia và đánh đập ra rít bọn mật vụ của chế độ cũ như Dương Văn Hiếu, Lê Quang Tung, Cao Xuân Vỹ, … Một phần các tài liệu dùng để viết rút tỉa ở cuốn “Nhật ký” của Ngô Đình Lệ Thủy (con gái đầu lòng của ông bà Ngô Đình Nhu), đã lượm được trong lúc đánh phá dinh Độc Lập, trong đó có nhiều sự việc mà người ngoài không biết, đại khái vụ vợ chồng Ngô Đình Nhu lên nghỉ ở Ban Mê Thuộc bàn về việc làm “săng ta” Mỹ; vụ mụ Nhu cáo đau bụng, bắt con gái đi dự tiệc “làm quen” với đại sứNolting; vụ “mua chuộc” phái đoàn điều tra về Phật Giáo do Liên Hiệp Quốc cử sang liên quan tới Phụ Nữ Liên Đới và Phụ Nữ Bán Quân Sự ra sao; vụ Ngô Đình LệThủy thi tú tài trong đó có sự xếp đặt, bợ đỡ của các giám khảo như thế nào … Tất cả những tài liệu đó, do chính tay Ngô Đình Lệ Thủy ghi lại trong một cuốn nhật ký dầy, “Dân Chúng” đem ra khai thác. Đến vụ Ngô Đình Lệ Thủy thi tú tài, chúng tôi kêu đích danh một người vẫn tự nhận là quốc gia chính cống (có khi lại tự nhận là đệ tứ) làm giáo sư đại học, đặt thành vấn đề chất vấn, thì viên giáo sư ấy không trả lời, …

(Trang 263) … nhiều người tuyên bố liên hiệp với MTGPMN (Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam) là tự sát, không bao giờ nhìn nhận Mặt trận là một tổ chức hợp pháp, nhưng rồi cũng mật đàm với Mặt trận; thiếu tướng Kỳ thề không bao giờ ngồi chung một bàn với Cộng sản nhưng rồi cũng cùng họp bàn tròn ở hội nghị Ba Lê; bất cứ ai nói chuyện hoà bình cũng bị kể như là thân cộng và cần bắt nhốt hoặc đưa sang bên kia vĩ tuyến, nhưng rồi, theo tờ báo chính thức của Công-giáo ở La-Mã đầu năm 1968, tờ Observatore Romano, Toà thánh dự định gửi một phái đoàn qua Hà-nội vận động hoà bình, trong khi Dean Rusk tuyên bố sẵn sàng nói chuyện hoà bình với Bắc Việt, nếu Cộng sản ngưng tấn công thủy quân lục chiến Hoa Kỳ.

Trích từ sách “BỐN MƯƠI NĂM ‘NÓI LÁO’ ” của VŨ BẰNG

Cơ sở Xuất Bản Sống Mới – Sài Gòn – 1969 (Trang 204 – 263)

Bắt đầu viết tháng Giêng năm 1967. Sửa lại, viết thêm năm 1968-1969 và xong vào ngày Phật Đản 2513 tức 30 tháng 5 dương lịch 1969.

Bài viết khác về tình trạng báo chí thời Ngô Đình Diệm:

- Viết Và Lách của Đinh Từ Thức, http://damau.org/archives/5886


Tin liên quan:
Tôn Vinh Anh-hùng Ngô-đình-Diệm_Anh-hùng Ngô-đình-Nhu Là Anh-Hùng Dân-Tộc Việt-Nam