Tham dự hội thảo "Đứng trên vai người khổng lồ" thầy kể câu chuyện làm nhiều bạn phải bật khóc và cảm thấy yêu mẹ của mình hơn bao giờ hết.

Cậu bé ấy lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, mẹ cậu bé yêu thương cậu bé không có thứ gì sánh bằng, từ nhỏ đến lớn cậu bé sống bên mẹ- người mẹ kiêm cả vị trí của người cha.

Và rồi cậu bé cũng lớn lên theo năm tháng, lớn lên và dần dần dường như rời xa khỏi vòng tay bảo bọc của mẹ, cậu mang nhiều mặc cảm với bạn bè về nguòi mẹ của mình - người mẹ chỉ có một mắt!

Năm học cuối cấp, vào một ngày họp phụ huynh, mẹ của cậu bé đến trường dự họp, và cũng từ đây mọi chuyện bắt đầu xảy ra: "mẹ mày bị chột mắt", "mày là con của bà chột mắt", "mẹ chột mắt của mày đến tìm mày kìa, về nhà chơi với bà đi"... cậu bé bắt đầu trào dâng những cơn xấu hổ, tuổi hờn và rồi về nhà trách mẹ nó một cách không suy nghĩ: "tại sao con lại là con của mẹ? tại sao con không có một người mẹ bình thường giống như bao đứa khác? tại sao mẹ lại chột mắt khiền con bị bạn bè cười chê" ngày qua ngày cậu bé dần dần lạnh nhạt và xa lánh hẳn với mẹ của cậu, bà mẹ buồn lắm nhưng cũng chẳng biết làm sao hơn!

Một ngày nọ cậu bé quyết định lựa chọn cho mình cuộc sống tự lập, một cuộc sống tách khỏi mẹ nó, và nó đã ra đi, rời khỏi người mẹ hết mực yêu thương nó...

Nó cứ sống cuộc sống của nó mặc cho mẹ nó kiếm tìm trong ngóng mòn mỏi hết ngày này qua tháng nọ và rồi một ngày kia nó cũng quay trở về ngôi nhà ấy - ngôi nhà mà ngày nào 2 mẹ con còn biết bao kỷ niệm, bao nhiêu nghĩa tình cao cả thiêng liêng nhưng giờ đây khi quay về nó không còn thấy bóng dáng người mẹ thân thương của nó nữa, không còn hơi thở ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng yêu thương quen thuộc của bà đâu nữa, mẹ nó đã ra đi, ra đi cùng với cát bụi, ra đi trong đau xót muộn phiền, đi trong nỗi niềm thương xót nhớ nhung đứa con trai khờ dại... nó nhìn bức ảnh trên tủ thờ mà lòng bắt đầu quằng quặng. Phía trước bức ảnh trên tủ thờ của bà nó nhìn thấy một phong bì nó cầm xuống, bên trong là dòng chữ của mẹ nó, mẹ nó gửi lại những lời cuối cùng cho nó, bàn tay run run kèm với cổ họng nghèn nghẹn nó mở phong bì "con trai của mẹ, mẹ biết con giận mẹ, con tránh mẹ, con không muốn làm con của mẹ nữa nhưng mẹ thật tình yêu con, mẹ yêu con không có gì sánh nổi, mẹ không trách con, cũng không giận con, lúc nào mẹ cũng chờ ngày con quay trở về gọi "mẹ ơi con nhớ mẹ", con trai à, sở dĩ mắt mẹ bị chột là do lúc xưa con còn bé trong một lần chơi nghịch mà đứa con yêu quí nhất của mẹ đã bị kẽm gai hàng rào đâm vào mắt, lúc ấy bác sĩ bảo với mẹ mắt của con sẽ bị hỏng nếu không có một con mắt sống thay thế... con à lúc đó còn có cách nào khác hơn, mẹ không suy nghĩ nhiều đã nói với bác sĩ 'hãy lấy mắt của tôi'..." đến đây là thư rơi từ trên tay nó xuống đất tự lúc nào mà không hay không biết...

Cũng chỉ vì con...