Viếng thăm Tokyo, Japan, 06-Sep to 13-September 2013

Nguyễn Tài Ngọc

Năm 1904, sau khi cùng nhiều người ái quốc có tâm huyết sáng lập ra phong trào Duy Tân, Phan Bội Châu sang Nhật Bản để tìm hiểu phương cách hữu hiệu giúp đánh bật người Pháp ra khỏi  Việt Nam. Quá kinh ngạc với mức tiến bộ vượt bực của quốc gia này, Phan bội Châu về nước vận động hô hào  dân Việt ưu tú sang Nhật Bản học hỏi. Đồng thời, ông viết tập Việt Nam Vong Quốc Sử.

Thứ Sáu 06 tháng 9 vừa rồi, tôi cũng nối gót Phan Bội Châu sang Nhật Bản. Khác với Phan Bội Châu còn phải khổ sở ói lên ói xuống khi đi tầu, Tính tính tính, tình tang tang, Cuộc đời mình như chiếc thuyền nan, Trôi nó trôi bềnh bồng. Ði tới Tô-Ky-Ô,  Mình xách tay chiếc dù, Mặc áo ki-mô-nô. Tô-Ky-Ô Tô-Ky-Ô Dù là dù với ki-mô-nô....  vợ chồng tôi đi máy bay của hãng Malaysia Airlines, bay mười một tiếng từ Los Angeles đến Tokyo.

Từ xưa đến nay, Nhật Bản là xứ tôi muốn đến thăm viếng nhưng chưa bao giờ đi vì tôi hãi hùng xem ảnh chụp hành khách bị nhân viên metro đẩy nhét vào xe điện ngầm lấy chỗ tối đa cho mọi người được lên xe, vì tôi không biết đường xá và khu thương mại có viết bằng tiếng Anh hay không, vì tôi nghe nói Tokyo rất đắt đỏ, và vì tôi không quen biết ai ở đây (tôi không thích đi theo tour chung group với người khác).

100 yen = 1 dollar. Những bát soup udon này do đó giá vào khoảng 4 dollars, tương đối rẻ

Thế nhưng bốn tháng trước đây có một quảng cáo trên Internet giá máy bay khứ hồi bao luôn một tuần khách sạn ở Tokyo quá rẻ,  vợ tôi nhanh chân nhanh tay mua liền lập tức. Sau khi mua, tôi chột dạ hỏi nàng một khi đến Tokyo thì làm sao biết nơi nào để đi, đi như thế nào, thì nàng nói chuyện đó không lo vì nàng tin vào khả năng tour guide của tôi có thể tìm hiểu những nơi nên xem ở chốn xa lạ. Trong bụng sợ đái ra quần không biết nơi nào đi xem và không biết Tokyo có bảng chỉ dẫn bằng tiếng Anh hay không, nhưng ngoài mặt tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản cho vợ tôi khỏi lo lắng. 

Lo ngại đi máy bay của một hãng chưa bao giờ nghe, Malaysia Airlines, và lo ngại giá quá rẻ họ cho vào ở khách sạn nửa-sao-không-đến-một-sao loại Tây ba lô ở khu đường Bùi Viện & Phạm Ngũ Lão, tôi  đành phải nhắm mắt đi như cô dâu xinh đẹp bị ép gả cho thằng gù ở nhà thờ Đức Bà. Không đi cũng không được vì tiền đã trả, không hoàn lại được.

Sau một tuần ở Tokyo, nỗi lo sợ của tôi hoàn toàn tan biến để thay thế bằng sự hăm hở vui mừng. Là công dân của Hoa Kỳ, một quốc gia tân tiến nhất thế giới, thế mà tôi thật sự bái phục nền văn minh và thái độ của Nhật Bản, đến nỗi khi về trở lại nhà, tôi sẽ  viết Hoa Kỳ Nguy Cơ Sử gửi cho Obama để khuyến khích dân vô học thức không kỷ cương Mỹ sang du học ở Nhật Bản.

Nhân viên đi làm buổi sáng

Hệ thống xe điện ngầm của Tokyo không to bằng New York City (lớn nhất thế giới), thế nhưng nếu nói về số người dùng metro, Tokyo to hơn rất nhiều, với 3,1 tỷ người dùng mỗi năm (nhiều nhất thế giới), so sánh với 1,7 tỷ hành khách của New York.

Và đó là nỗi lo sợ đầu tiên của tôi khi máy bay đáp xuống  Tokyo. Tokyo có hai phi trường, Narita vàHaneda. Máy bay quốc tế hầu hết cất cánh và đáp ở Narita Airport. Haneda Airport hầu hết dành cho các chuyến bay nội địa. Narita Airport ở rất xa thành phố, đi xe điện ngầm Express không ngừng mất 50 phút đến  Tokyo Station (Tokyo là tên trạm). Từ đó, đổi qua xe điện thành phố đi 20 phút nữa mới đến hotel của tôi.

Vì là lần đầu tiên đến Tokyo, tôi lo ngại không biết mua vé xe như thế nào, làm sao biết đúng trạm chuyển tiếp trong rừng trạm xe ở Tokyo Station, bảng chỉ dẫn metro có in tiếng Anh hay không? (câu trả lời là có). Máy bay tôi đến lúc 8 giờ 30 tối, có vừa đủ thời gian để bắt kịp chuyến xe điện cuối cùng 9 giờ 45 tối đi Shinjuku nơi hotel của chúng tôi? Nếu trễ giờ hụt chuyến xe điện thì tôi nên dùngphương tiện di chuyển nào, xe bus limousine, hoặc  đón một chiếc taxi mà tôi đã xem giá phỏng định trên Internet vào khoảng $200 đến $220 dollar từ phi trường đến khách sạn?

Tôi thuộc vào loại người nhát gan nên không bao giờ nói chuyện với người lạ mặt. Thế nhưng vợ tôi thì khác, đi đâu nàng cũng thích gợi chuyện,  trò chuyện với người không quen biết. Ở chốn công cộng trong khi tôi là đao phủ thủ đằng đằng sát khí giết người há sợ chi ai thì nàng là Bộ Trưởng Bộ Chiêu Hồi tung cánh chim về tổ ấm. Tính vui vẻ giao tiếp của nàng tối hôm nay khi chúng tôi ngồi đợi ở trong phòng phi trường trước khi lên máy bay  vô tình giúp cho tôi đỡ cơn nhức đầu khi máy bay đến Tokyo. Một cậu Á Đông ngồi cạnh ghế chúng tôi nói chuyện với vợ tôi bằng tiếng Anh là Internet miễn phí ở phi trường LAX quá chậm. Từ câu chuyện khởi đầu này mà vợ tôi khám phá anh ta tên là Tatsuya, gia đình ở miền Nam California. Bố mẹ Tatsuya là người Nhật, dọn sang Mỹ, Tatsuya sinh ở California. Mang dual citizenship, công dân của cả hai nước, Tatsuya học trung học ở Mỹ nhưng chọn học đại học ở Tokyo. Sau khi tiêu khiển mùa hè với gia đình ở Mỹ, Tatsuya trở lại Tokyo để nhập học. Tatsuya nói anh ta cũng đi về hướng Shinjuku  nên chúng tôi đi theo anh ấy một khi máy bay đến Tokyo, anh ta sẽ chỉ đường về khách sạn.

Tatsuya bên trái. Vợ chồng tôi mời Tatsuya đi ăn tối ở tiệm Robot Restaurant hai ngày sau khi đến Tokyo

Ở Mỹ khi mướn người làm, tiêu chuẩn chỉ là giỏi, có khả năng làm công việc, chủ nhân không được kỳ thị mầu da, sắc đẹp, tuổi tác. Vì thế tiếp đãi viên hàng không Mỹ đủ loại người khác nhau: cao thấp, đẹp xấu, già trẻ...Thế nhưng tôi dám chắc các hãng máy bay Á Đông và rất nhiều hãng máy bay khác trên thế giới chỉ chọn tiếp đãi viên xinh đẹp, cao ráo. Xem tiếp đãi viên của Eva Airlines, Asiana Airlines, Cathay Airlines, All Nippon Airlines... thì biết. Cô nào cũng trắng trẻo, cao ráo, xinh đẹp. Malaysia Airlines cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Đặc biệt hơn, tôi thấy cô nào trong hai chuyến bay cũng đẹp xuất sắc. Có hai cô đẹp như Thẩm Thúy Hằng, thần tượng của tôi khi tôi 10 tuổi (người đẹp Bích-La-Thôn là thần tượng thứ hai, và bà Năm Sa-Đéc là thần tượng thứ ba của tôi). Nhìn các cô tiếp đãi viên xinh đẹp của Malaysia Airlines làm thì giờ bay rút ngắn, chẳng mấy chốc máy bay đến Tokyo đúng giờ theo chương trình.

Terminal tôi đáp xuống giờ này chỉ có máy bay Malaysia Airlines nên chỉ mất mười phút là chúng tôi ra khỏi Quan Thuế. Một cô hướng dẫn viên đứng hướng dẫn hành khách đến quầy Quan Thuế xét giấy tờ dùng một cử chỉ mà sau này tôi thấy  khắp nơi ở Tokyo: cô ta liên tục gập người cúi đầu chào khách và nói một tràng tiếng Nhật thật to. Đã thế, mặt cô ta lúc nào cũng nhoẻn miệng cười sau khi nói. Người lính Quan Thuế sau khi xét xong, trả lại passport cho tôi, và chắc có lẽ xem passport biết tôi là người Mỹ, mỉm cười và nói “Welcome”.

Tôi chỉ vừa đặt chân vào đất Nhật mà đã cảm thấy rất thoải mái vì nhân viên phi trường thân thiện. Không khí của phi trường Nhật Bản có vẻ vui nhộn vì ai cũng niềm nở, không đằng đằng sát khí như phi trường của Mỹ.  Bước chân ra khỏi terminal đến nơi mua vé xe điện ngầm, tôi thấy rải rác  nhiều nơi có những cô bé tôi không biết bán cái gì nhưng cứ nói một tràng tiếng Nhật, cười toét miệng và gập mình chào tôi như là cô nhân viên ở khu Quan Thuế. Ban đầu tôi nghĩ những cô này mỉm cười nói chuyện với tôi vì họ nghĩ rằng hôm nay tôi ra đường mọi người nhìn tôi vì tôi xinh đẹp mang đồng hồ Citizen, thế nhưng xem lại đồng hồ tay của tôi không phải hiệu Citizen, tôi biết là mình đoán sai.

Ngắm xem những cô gái lập lại những động tác này không biết bao nhiêu lần, tôi thầm cảm phục sự kiên nhẫn của họ lúc nào cũng nhoẻn miệng cười, vì nếu là tôi sau khi đứng mời bao nhiêu khách không mua, bảo đảm tôi sẽ lên cơn nổi sùng thằng bố chứ không có cái chuyện cười toe toét như thế.


Từ phi trường vào Tokyo, rẻ nhất là đi xe bus limousine hay đi xe điện ngầm, giá bằng nhau, 2,900 yen – 29 dollars. Tatsuya nói với tôi xe bus không có chỉ dẫn bằng tiếng Anh, do đó nên đi xe điện. Tuyến xe điện từ phi trường vào Tokyo là tuyến ngoại ô, gọi là JR N'EX. 


Khác với xe điện metro trong thành phố, xe tuyến JR có số ghế ngồi riêng biệt hẳn hòi, và ghế rấtrộng rãi. Chúng tôi mua vé chiếc JR Express chạy không ngừng đến trạm Tokyo Station, rồi  từ đó chuyển sang tuyến xe điện trong thành phố (Tokyo Metro Line), tuyến đường Marunouchi, đi Shinjuku. Giá vé là 190 yen, $1 dollar 90 cents. 

Đi khoảng 15 phút thì xe điện đến trạm metro gần khách sạn của tôi là trạm M10, Shinjuku-gyoemae (M là chữ đầu của tên tuyến đường Marunouchi. Số 10 là trạm thứ 10 trên tuyến đường đó). Tôi đã nói cảm ơn Tatsuya trên xe, bảo là tôi sẽ tự mình tìm ra hotel nhưng Tatsuya nói là không sao, anh ta sẽ dẫn tôi ra đường chính, và dùng iPhone định hướng vì tôi không có bản đồ. Tatsuya nói một khi bước ra khỏi trạm xe điện, tôi không biết đâu là Đông Tây Nam Bắc. 

10:30 giờ đêm chúng tôi đặt chân lên con đường đầu tiên của Tokyo. Sau khi định hướng, tôi bảo Tatsuya về được rồi nhưng Tatsuya tiếp tục dẫn tôi đi nửa block cho đến một ngã tư, kéo theo cái valise to tổ bố, chỉ vào con đường trước mặt, nói chúng tôi đi thẳng là sẽ đến. Tôi cảm ơn Tatsuya rối rít, áy náy anh ta đã bỏ thì giờ đi bộ với chúng tôi. Tatsuya sinh ở Mỹ nhưng vẫn giữ lòng tốt giúp người triệt để. Đây là một cá tính tốt của người Nhật mà trong sáu ngày ở Tokyo, có ba lần khi hỏi đường, những người tôi không quen biết dẫn chúng tôi đến tận nơi hay hỏi ra tận chốn cho chúng tôi. 

Đi bộ trong đêm kéo theo cái valise, thỉnh thoảng gặp vài người đàn ông đứng trong những con hẻm chật hẹp, thế nhưng vợ chồng chúng tôi không có đến một nỗi lo sợ vì cảm thấy rất an toàn. Khác với nhiều nơi ở Los Angeles hay SàiGòn, tối khuya khách lạ đi bộ như thế này bảo đảm sẽ có vài người xin tí huyết.  Dù gì tôi cũng không sợ vì nếu nhỡ thật sự có cướp, tôi sẽ bỏ chạy một mình, để vợ tôi lại phân tâm bọn cướp. Cho dù là có thể đi lạc vì tôi không có bản đồ Tokyo để xác định địa chỉ khách sạn, tôi cũng chẳng lo vì nỗi lo sợ lớn nhất của tôi không tìm được xe điện chở đến trạm gần khách sạn đã không thành hình. Nếu có lạc, tôi cứ hỏi dân cư ở chung quanh, dù rằng trời đã gần nửa đêm. 

Ở nhà xem thời tiết, tôi biết hôm nay Tokyo đã mưa to và trời sẽ mưa vài ngày nữa. Mức độ ẩm ướt trong không khí cộng với thời tiết oi bức làm tôi chẩy mồ hôi, áo ướt đẫm hơn heo bị chọc tiết. Thế mà cả vợ tôi lẫn tôi ngạc nhiên vì không ai ngửi thấy mùi hôi của đất lúc trời mưa như ở SảiGòn hay Paris. Có nghĩa là hệ thống thoát nước ở đây hữu hiệu, nước không bị ứ đọng và cầu cống không bị nghẹt để mang mùi hôi thối

Đi chừng một cây số, tôi tìm ra khách sạn  Listel Shinjuku. Khu tiếp tân đơn sơ nghèo nàn giống như những khách sạn trên đường Lê Thánh Tôn bên hông chợ SàiGòn. Anh tiếp tân trẻ nói tiếng Anh bập bễnh nhưng có thể đả thông tư tưởng. Anh ta đưa cho chúng tôi chìa khóa phòng ở tầng thứ 7.

Lấy chìa khóa lên lầu mở cửa vào phòng, tôi thấy nó không khác gì phòng trên cruisecroisière: nhỏ xíu như phòng Bạch Tuyết và Bẩy Chú Lùn, tôi đứng cao gần bằng ngưỡng cửa. Vất valise vào một xó, mở cửa phòng tắm đi tiểu trước khi đi tắm, tôi ngạc nhiên trước nền văn minh Nhật Bản: bên hông vành ngồi bồn toilette đầy những nút. Chưa hết thán phục dụng cụ tân tiến của xứ người, vừa ngồi xuống toilette thì tôi thấy ngay trước mặt gắn trên tường là một remote control với bốn cái nút, hai nút có hình cái mông với một tia nước và nhiều tia nước. Táy máy, tôi  bấm thử cái nút hình cái mông có nhiều tia nước. Một giòng nước nóng, nóng hơn hỏa diệm sơn Hawaii, nóng hơn nước trà nóng ở nhà hàng Tầu, phun mạnh hơn suối phun nước Old Faithful ở Yellowstone hay Jet d’Eau ở Genève, mạnh hơn vòi rồng của Sở Cứu Hỏa Đô Thành, bắn vào trung tâm điểm mông của tôi với dung tích nước ồ ạt hơn thác nước Niagara Falls của Canada. 

Trong tất cả làn da trên thân thể chúng ta, da mông là dễ nhậy cảm nhất vì  nó lúc nào cũng đượcdouble protection quần lót và quần ngoài che chở. Nó không bao giờ biết ánh nắng chói chang là gì. Nó không bao giờ biết bị muỗi đốt hay kiến cắn ngứa ngáy ra sao. Nó không bao giờ biết lạnh teo chim là lạnh như thế nào. Vì thế mà với độ nóng vũ bão của ngòi nước phun Tokyo, da mông của tôi dễ dàng ngay lập tức cảm thấy càng ngày càng nóng như thiêu đốt.

Tôi muốn hét lên Help! để vợ tôi ở ngoài phòng chạy vào giải cứu, thế nhưng nàng làm gì được vì cũng vừa mới đến Tokyo như tôi? Ý nghĩ kế tiếp là tôi muốn đứng lên chạy ra khỏi toilette để cứu vãn da mông của tôi sắp sửa bị third degree burn, cháy nám cấp 3, thế nhưng e rằng nếu đứng lên nước sẽ bắn tung tóe ra ngoài vì bây giờ mông tôi đang che chở bồn toilette như là cái nắp đậy, thành ra tôi cố gắng ngồi chịu trận.

Tinh thần hỗn loạn dễ  làm đầu óc mất bình tĩnh nên cố gắng quên đi nỗi đau hạ giới, tôi dịu tâm trí để quan sát những chiếc nút bên hông toilette xem chức năng của nó là gì. Nào là nút cho nước chẩy mạnh hay yếu. Nào là nút làm cho vành ngồi nóng lên để sưởi ấm bàn tọa. Nào là nút khi bấm thoát nước thay vì nghe tiếng nước chẩy tồ tồ thì có nhạc của Beethoven nổi lên che át tiếng nước chẩy để mình khỏi xấu hổ vì người bên ngoài tưởng mình đi shopping ở Beverly Hills chứ không phải mình đang xả xui..., đủ thứ nút mà không có nút Xì-Tốp! 

Khi tôi có cảm tưởng da mông đã quá phỏng cháy cỡ dầu cháo quẩy chiên thì bấy giờ tôi mới phát giác trên cái remote control gắn trên tường có một nút STOP mầu đỏ. 


Không thể chần chừ thêm một giây phút vì cứu người như cứu hỏa, tôi bấm vào cái nút STOP đó.Eureka! Làn nước nóng ngừng phun,  da mông của tôi như vừa có quân đội Mỹ đến tiếp viện, nguội mát hẳn đi.

Một giờ đêm tắm rửa xong, tôi lên giường ngủ. Honeymoon thứ 35 của tôi nhất định phải tạm đình hoãn đêm nay để cho phép mông của tôi một thời gian dưỡng bệnh phục hồi sau trận hỏa diệm sơn Tokyo.

(còn tiếp)