Phùng Ngọc Sa, [SMCĐ nhận qua email 23/11/2015, đăng lên trên tinh thần "đọc và đối chiếu"]

Mặt trận nói trên là Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, hay Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, thường gọi tắt là Mặt Trận (MT); Ðảng Việt Tân, do tiếng ghép của những chữ Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Ðảng.

I- / Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam.

Nhờ sưu tầm, chúng tôi được biết có nhiều sách báo viết về MT, nhưng có lẽ quyển hồi ký “Trả Ta sông Núi 3” phát hành tại Hoa Kỳ trong năm 2004 của cựu đại tá Phạm Văn Liễu, nguyên Tổng vụ trưởng Tổng vụ Hải Ngoại của MT, (kể từ khi thành lập năm 1981 cho đến ngày “tan vỡ” vào cuối năm 1984) là một tài liệu chứa đựng nhiều chi tiết khả tín và có tính cách thuyết phục. Lý do: Ông là nhân vật đóng vai chính trong việc tổ chức và sáng lập MT viết.

Khi công khai hoạt động, theo hệ thống tổ chức và phân nhiệm, MT được chia ra làm 2 bộ phận:

- Trong nước: Do Tổng vụ Quốc Nội: Nhiệm vụ là trực tiếp chiến đấu để lật đổ bạo quyền cộng sản, người lãnh đạo là phó đề đốc Hoàng Cơ Minh.

- Tại ngoại quốc: Do Tổng vụ Hải Ngoại: Ðặc trách xây dựng và phát triễn cơ sở hậu cần, vận động với cộng đồng người Việt trên thế giới, góp công góp của, giúp kháng chiến trong nước; người đứng đầu là cựu đại tá Phạm Văn Liễu.

Hoạt động song hành với MT còn có Phong Trào Quốc Gia Yểm Trợ Kháng Chiến do ông Phạm Ngọc Lũy, hội trưởng Hội Trường Xuân (1), một người đạo đức và rất được tín nhiệm của đồng hương Việt Nam lúc bấy giờ làm Chủ tịch; ông Lũy phụ trách kêu gọi đồng bào Việt Nam khắp thế giới đặc biệt là những người có cảm tình vì từng chịu ân của ông tích cực tham gia ủng hộ tổ chức kháng chiến trong nước.

Xin sơ lược qua về đại tá Phạm Văn Liễu, tác giả 3 quyển hồi ký “Trả Ta Sông Núi”, đặc biệt trong quyển 3 có ghi rõ nhiều sự kiện liên quan tới MT.

Ðược biết, cựu đại tá Phạm Văn Liễu, nguyên Tổng vụ trưởng Tổng vụ Hải Ngoại của MT là người đã từng đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc Cảnh Sát Quốc Gia dưới thời nội các của bác sĩ Phan Huy Quát vào những năm 1965-1966.

- Trước đó, vào những năm 1945-1946, ông Liễu là một thanh niên yêu nước đã tình nguyện đứng vào hàng ngũ Mặt Trận Quốc Dân Ðảng để chống nhau với Mặt Trận Việt Minh cộng sản. Ông được cử theo học khóa huấn luyện quân sự tại trường Lục Quân Yên Bái, trung tâm nầy do các giáo quan Nhật Bản trực tiếp đào tạo và giảng dạy. Bị thất bại trong cuộc chiến đấu chống bọn Việt Minh cộng sản nên ông phải lưu lạc sang Tàu. Trở về nước, ông theo học và tốt nghiệp khóa 5 trường Võ Bị Liên Quân Ðà Lạt năm 1952. (Người viết tốt nghiệp khóa 8-1953).

- Là sĩ quan theo học khoá I Sĩ Quan Hải Quân Việt Nam. Kế đó được giao phó nhiệm vụ thành lập và là Tư Lệnh đầu tiên của Sư Ðoàn Thủy Quân Lục Chiến Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Thất bại trong cuộc đảo chính chống chế độ Ngô Ðình Diệm năm 1960, ông phải lưu vong tị nạn chính trị tại Cao Miên.

- Sau năm 1975, đại tá Liễu may mắn thoát nạn cộng sản và định cư tại Hoa Kỳ. Mặc dù tuổi tác đã cao, gia đình tuy mới tạm ổn định, nhưng vốn mang dòng máu tự hào cách mạng, ông đã kết nghĩa với phó đề đốc Hoàng Cơ Minh và cả hai cùng nhau thề nguyện mang hết ý chí, khả năng vận động kết hợp tất cả chiến hữu thành một khối để thành lập một mặt trận tiêu diệt chế độ CSVN. Tiếc thay, ông bị thất bại, “Họa hổ bất thành khuyển” (Vẽ con cọp thành con chó). Công cuộc giải phóng quốc gia tới đâu thì không thấy, nhưng chính ông đã vô tình giúp một số người vì quyền lợi phe nhóm làm mất chính nghĩa của MT. Ngoài ra, do những việc thu nhập tiền bất chính, cộng thêm các hành vi lừa gạt đã làm cho bầu không khí chính trị tại hải ngoại bị vẩn đục, tập thể người Việt tị nạn phân tán chia rẽ. Mất niềm tin và nghi ngờ lẫn nhau.

Theo giới thông hiểu nội tình, thì không phải vì ông Liễu cùng ban tham mưu của ông thiếu hiểu biết về các nhân vật mà họ liên kết khi thành lập MT nên làm hỏng đại sự, mà thực ra do ông vì quá tự tin, nghĩ mình là một pháp sư cao tay ấn, có khả năng tạo ra âm binh, thì cũng đủ bản lãnh để điều khiển chúng. Tiếc thay, trong vai phù thủy, ông đã không đủ sức hô phong hoán vũ điều khiển âm binh, lại thiếu đề phòng nên bị chúng quật lại diệt luôn phù thủy và khiến ông trở thành một kẻ tòng phạm.

Tuy nhiên, điều đáng khâm phục là trước khi bước vào hoàng hôn cuộc đời, tác giả còn có can đảm nói lên sự thật, vạch ra những lỗi lầm của MT và nhờ tài liệu đó, chúng ta biết được là MT đã phản lại sự nghiệp chống cộng giải phóng quê hương. Việc làm của tác giả là một hành động sám hối và là một tiếng chuông cảnh tỉnh cho những ai dễ tin, đặc biệt là tuổi trẻ rút kinh nghiệm mà xa lánh tổ chức nầy.

Trước đây, lúc còn sinh hoạt và đặc trách bộ phận An Ninh trong một chính đảng; do sự giúp đỡ của các đồng chí và một số nhân vật từng tham gia MT. Chúng tôi đã thu thập được nhiều tin tức liên quan đến MT. Ðem đối chiếu nó với các tài liệu ghi trong sách của ông Cao Thế Dung, hồi ký Trả Ta Sông Núi 3 (Trtsn) của đại tá Phạm Văn Liễu, chúng tôi biết được là trong quá trình 23 năm hoạt động, kể từ khi thành lập năm 1981 cho đến lúc tuyên bố giải tán để cho ra đời đảng Việt Tân vào ngày 19-9-04, MT chưa lập được một thành tích gì khả dĩ giúp dân cứu nước, mà chỉ thành công trong kế hoạch kinh tài có lợi cho phe nhóm, và xây dựng được một hệ thống bán phở (Phở Hòa). Vì thế, người đời mới chế diễu, đổi tên MT đáng lẽ là một công cụ đấu tranh chống cộng thành ra”Mặt Trận Phở Bò”. Phần còn lại MT chỉ tạo cho mình một hình ảnh không mấy tốt đẹp là: - Dối trá lừa gạt - Hù dọa làm tiền và sử dụng bạo lực.

* Dối trá lừa gạt: Từ hình thức lẫn nội dung. Xin trưng dẫn một vài vụ điển hình:

1- Ngay từ lúc khởi sự, người đứng đầu quốc nội đã mưu đồ buôn bán kháng chiến dưới hình thức lập chiến khu giả để câu khách kiếm tiền. Ý định đó bị phản đối, MT lại đi thuê đất ở Thái Lan lập căn cứ địa chiến đấu. Theo hồi ký “trả ta sông núi” (trtsn) ở trang 195 ông Liễu viết, khu chiến của ông Hoàng Cơ Minh, là một mảnh đất rừng mà ông ta đã thuê lại của tướng Thái Lan tên Sutsai. Thử hỏi, lập khu chiến mà phải thuê đất của một tướng Thái, là một bọn được coi lưu manh, tham nhũng bậc nhất thì làm sao tiến hành tổ chức kháng chiến được: Với bọn Thái nầy, khi vòi được tiền, chúng tạm để yên, nhưng khi CSVN ngả giá cao hơn, là bọn tướng tá Thái trở mặt và bán đứng ta ngay. Kinh nghiệm cụ thể: Một chiến hữu của chúng tôi nhờ quen biết với đại tá Sauvageot, (tên Việt là Nguyễn Hữu Hai) đặc trách công tác tìm M.I.A (Người Mỹ mất tích) tại sứ quán Hoa Kỳ, Bangkok, Thái Lan. Trước kia, ông là một cố vấn tại Trung Tâm Huấn Luyện Xây Dựng Nông Vũng Tàu mà tôi thường xuyên liên lạc. Là một người Mỹ sành tiếng Việt, thuộc lòng quyển Kiều; bạn tôi được đại tá Sauvageot thuận cho tham gia công tác tìm MIA. Nhưng chiến hữu nầy vì không đồng ý để bọn Thái Lan hướng dẫn lộ trình nên bị chúng kiếm cớ trục xuất ra khỏi đất Thái trong vòng 24 giờ.

Thuê đất của bọn Thái lập chiến khu, mướn thường dân Lào làm lính đóng kịch, giả làm kháng chiến quân (trtsn 200-204) để trang trí cho buổi lễ ra mắt Khu Chiến và tuyên bố Cương Lĩnh Chính Trị của MT đã là một hành động lừa dối, nhưng có thể tha thứ được, vì dù sao buổi đầu cũng cần đánh bóng thổi phồng để huyên truyền có lợi cho đại cuộc. Nhưng ông Hoàng Cơ Minh, (HCM) Tổng Vụ Trưởng Quốc Nội (TVQN) chỉ quanh quẩn trên đất Thái, Nhật hoặc Hawaii thế mà ông dám phịa ra là đã quy tụ được 36 tổ chức trong nước, và đã có trên 10.000 tay súng (trtsn 320) thì quá đáng.

2- Chủ trương lừa gạt ngay cả trong nội bộ: Khi ông Liễu dẫn phái đoàn hải ngoại từ Hoa Kỳ đến thăm khu chiến còn được gọi là căn cứ số 9 (trtsn 209); ông HCM đã giàn dựng cho mọi người tưởng là khu chiến nằm sâu tận trong lãnh thổ Ai Lao, chứ không nằm trên đất Thái, nên mới bố trí cho phái đoàn hải ngoại của ông Liễu nếm mùi gian khổ: từ đường cái vào khu chiến phải vượt rừng, lội suối, ngược giốc, phơi nắng tới 2 ngày và một đêm; đó là chưa nói đường đi trơn trợt quanh co, vất vả gian nan lắm mới tới chiến khu. Thế mà khi trở ra thì chưa đầy 3 tiếng đồng hồ đã tới đường cái, có xe chờ sẵn. Ðặc biệt, ông Hoàng Cơ Minh rời chiến khu sau, nhưng khi phái đoàn về tới Bangkok thì ông Minh đã quần áo tươm tất chờ sẵn. Dấu đầu bị hở đuôi.

3- Dối trá trong việc dấu nhẹm cái chết của ông Hoàng Cơ Minh:

Lúc bị giam ở trại “cải tạo” cũng như thời gian còn kẹt trong nước, nguồn an ủi và hy vọng độc nhất của chúng tôi là nhờ vào các tin tức liên quan đến phong trào Kháng Chiến, hoặc Hoa Kỳ sẽ cứu ra khỏi tù và được”Tống xuất”.

Khi được thả ra từ trại tù nhỏ về sống vất vưởng trong nhà tù lớn, thì nguồn hy vọng nói trên đã tăng gấp bội. Mặc dù bị quản chế chặt chẽ, bị bưng bít nhưng ít nhiều vẫn tiếp nhận được tin tức kháng chiến chống cộng, và nhờ thế cuộc sống có phần dễ thở. Khốn thay, lúc được trả quyền công dân vào năm 1987, việc di chuyển dễ dãi đôi chút, hơn nữa vì sinh kế phải giao thiệp biếu xén bọn công an, nhờ thế mới biết được lãnh tụ kháng chiến HCM đã hy sinh. Mặc dầu thấy bọn công an đem cái chết của ông Minh ra triển lãm và bêu rếu, phần lớn anh em chúng tôi vẫn cho đó là một vụ ngụy tạo và nói láo của cộng sản. Ðến lúc thu thập đủ bằng chứng xác thực ông HCM đã chết, thì kể như trời sập! Bao nhiêu hy vọng đều sụp đổ tiêu tan, bỏ ăn, mất ngủ. Ấy vậy mà lúc được qua Mỹ theo chương trình H.O. vào năm 1991, và tiếp mãi nhiều năm về sau, cán bộ MT vẫn nói là lãnh tụ HCM hãy còn sống, vẫn lãnh đạo kháng chiến; chiến trường chống cộng vẫn sôi động: hôm nay thì đơn vị VC nầy bị phục kích, bữa khác kho đạn của chúng bị quân kháng chiến phá hoại v.v. Chưa hết, sẽ có thư chúc Tết của lãnh tụ HCM, cố đón chờ.

Quả thật, không có gì đáng buồn bằng lấy cái chết một người được tôn phong làm anh hùng, đã từng hy sinh tất cả, kể cả mạng sống để đổi lấy một số lợi lộc nào đó. Theo đánh giá, sở dĩ MT cố bưng bít dấu nhẹm cái chết của ông HCM, vì họ chủ trương càng giữ kín và kéo dài lâu, thì số tiền buôn bán kháng chiến càng thâu được thêm nhiều. Lý do đó, nên mới có chuyện ông HCM bị hy sinh vào cuối năm 1987 mà mãi cho đến năm 2001, nghĩa là 14 năm sau, MT mới chính thức khai tử ông. Và đến lúc cần phải giải thích, thì họ lại ngụy biện: Trong một buổi hội luận trên đài Tiếng Nước Tôi giữa ông Lê Thành Tùng và bác sĩ Ðặng Vũ Chấn, một khuôn mặt không những hoàn toàn xa lạ với chính giới Việt Nam mà xa lạ ngay cả trong hàng ngũ lãnh đạo MT, như bác sĩ Trần Xuân Ninh, ông Hoàng Cơ Ðịnh, Hoàng Cơ Long, Nguyễn Kim Hườn v.v. Dịp nầy, ông Ðặng Vũ Chấn đã nói: Tin lãnh tụ HCM bị hy sinh là do bọn VC nó tung ra, thì làm sao có thể tin, vì thế phải cần nhiều thời giờ để kiểm chứng, lý do đó nên mới có sự chậm trễ trong việc loan báo.

Ô hay! Phải chăng ông Ðặng Vũ Chấn quá coi thường dư luận, xem thính giả và đồng bào trong nước cũng như hải ngoại chỉ là một lũ khờ khạo, nói sao nghe vậy không cần lý luận phải trái. Ông HCM, là tư lệnh một Khu Chiến, ngoài chiến hữu trực tiếp chiến đấu, còn có hệ thống liên lạc; bên cạnh còn đảng Việt Tân hoạt động bí mật từ năm 1982. Thế mà không một ai có trách nhiệm kiểm nhận và thông báo cái chết của lãnh tụ, thì quả là một sự kiện quá vô lý.

Có lẽ khi ngẫu hứng giải thích với thính giả về cái chết của ông HCM, ông Ðặng Vũ Chấn quên không nghĩ đến hoạt động phản gián và tuyên truyền của bọn VC. Nếu CSVN muốn cố tình đánh phá MT, chúng đã ồ ạt tung cán bộ và phương tiện trưng dẫn bằng cớ chứng minh là ông HCM đã chết thì MT sẽ vô phương chống đỡ. Nhưng không, bọn cộng sản lại ma quái, áp dụng kế hoạch “chim tu hú mượn ổ sáo sậu” để gài cán bộ vào hàng ngũ MT.

Dân gian ai cũng biết loại chim tu hú vốn tinh ranh, không làm tổ, chỉ chiếm tổ sáo sậu trước là xơi trứng rồi phi tang vỏ; kế đó nó mượn ổ đẻ trứng. Sáo sậu nhà ta khi về tổ tưởng là trứng của mình, lo thu hết công sức ấp trứng của tu hú. Ðến khi trứng nở, tu hú con bay theo mẹ. CSVN đã sao cóp y nguyên bản. Chúng biết rõ MT muốn dấu nhẹm cái chết của ông Minh, bọn chúng tương kế tựu kế áp dụng màn “Tu hú mượn ổ sáo sậu”. Do đó trong nước, cộng sản chỉ qua loa tuyên truyền là đảng thẳng tay tiêu diệt bọn kháng chiến phản động, còn tại hải ngoại thì chúng áng binh bất động, mượn cơ sở sẵn có, gài cán bộ vào tổ chức MT. Phải chăng 14 năm là thời gian cần và đủ để phản gián VC xâm nhập và cấy “sinh tử phù” vào một tổ chức có tiếng chống cộng tại hải ngoại.

*- Hù dọa để thu tiền.

Áp dụng bạo lực.

- Hồi ký Trả Ta Sông Núi 3 của cựu đại tá Phạm Văn Liễu tố cáo MT chủ trương bằng mọi giá, kể cả hăm dọa để “tận thu”tiền bạc. Cụ thể trong thư từ Thái Lan viết cho ông Liễu ngày 09-02-1982, HCM dưới tên Nhật là Komori C Masaaki đã thúc giục hải ngoại phải đóng góp nhiều hơn nữa, nếu cần thì phải “hù dọa” (Trtsn 399). Lý do đó mà MT đã áp dụng nhiều thủ đoạn thu các nguồn tiền, từ: Nguyệt liễm; đóng góp của đồng bào; hàng vạn “lon kháng chiến” đặt tại phòng mạch bác sĩ, nha sĩ, nhà hàng; tiền của các đoàn viên tình nguyện bỏ công sức làm cuối tuần như : cắt cỏ, dựng hàng rào, xây tường gạch v.v. (Trtsn 355) Tất cả số tiền thu được đều chui thẳng vào túi không đáy của Vụ trưởng Vụ Tài Chánh Hoàng Cơ Ðịnh (em ruột của HCM) một cách không phân minh; không kế toán sổ sách. Do hành động bất hợp pháp đó mà vào ngày 22-4-1991, một số đầu lĩnh của MT bị bắt, bị còng tay và đẩy lên xe cây vì các tội danh âm mưu khai gian thuế, trốn thuế, và không khai thuế (Trtsn 450).

- Có nhiều dư luận cho rằng vợ chồng anh Lê Triết cũng như nhà văn Duyên Anh sở dĩ bị thảm sát vì phê bình những sai trái của MT. Nhưng vì thiếu chứng cớ, vụ án được xếp lại. Tuy nhiên, bản thân người viết cũng xin đưa ra vài bằng chứng cụ thể, MT đã bắt chước CSVN áp dụng bạo lực với tất cả những ai không đồng ý với họ. Xin trưng dẫn 2 sự kiện dưới đây:

1-/ Vào dịp lễ Giổ Quốc Tổ năm 1994, lúc đó chúng tôi vừa mới tới định cư tại Hoa Kỳ.Vì chưa nắm vững tình hình nên đã bộc trực lên tiếng phản đối Ban tổ chức treo khẩu hiệu “Lể Giỗ Quốc Tổ, Mừng Ngày Quốc Khánh”. Sau đó, qua một bài viết, tôi đã phản bác và giải thích: Giỗ Quốc Tổ là một nghi lễ truyền thống; Quốc Khánh là ngày lễ dùng để đánh dấu một giai đoạn lịch sử. Lịch sử Việt Nam cận đại đã có tới 3 ngày Quốc Khánh: Ngày 3-8-1949, kỷ niệm ngày Pháp trao trả độc lập cho Việt Nam; ngày 26-10-1956, tuyên bố nền Cộng Hòa và 1-11-1963 là ngày Cách Mạng, quân đội lật đổ Ðệ I Cộng Hòa. Hơn nữa, chúng tôi đề nghị, khi chưa có quyết định của toàn dân, thì không một ai được quyền áp đặt. Hậu quả của bài báo: Ngày đêm nhà tôi bị quấy nhiễu; trong vòng 2 tuần, mặc dù bánh mới vẫn bị đâm lủng làm xẹp tới 3 lần; lúc vắng nhà đồ đạt bị đập phá, vô số cú điện thoại chửi mắng. Sau cùng, một người nói thẳng mặt tôi: “Anh đã chống lại Mặt Trận khi phản đối việc đổi lễ Quốc Tổ thành Quốc Khánh. ”Vụ việc tôi đã trình cơ quan công lực và mãi mấy năm sau mới tạm lắng. Tuy vậy, một người đã thông báo cho biết là tên đã bị ghi vào “sổ đen” của MT.

2-/ Trung tuần tháng 8 năm 2004. Sau khi thu nhận tin tức từ các đài phát thanh, ngoài ra, nhờ một số chiến hữu khác lấy tài liệu từ internet thì biết được là một nhóm người chủ trương lấy ngày 30-4-05 làm Ngày Tự Do Cho Việt Nam. Sau khi phối kiểm, thấy rõ đây là một mưu đồ, nên viết để báo động: Ngoài việc tung lên các hệ thống internet, bài viết còn đăng trên nhiều tờ báo để phổ biến. Hậu quả, một người quen bất thình lình đến tận nhà hăm dọa: “Anh chống Mặt Trận, chống Tập thể Chiến Sĩ của Lê Minh Ðảo, họ không giết anh nhưng sẽ đánh anh què tay không còn bưng cơm mà ăn, đừng nói chi viết.” Tôi đã thông báo vụ trực tiếp hăm dọa này cho cơ quan công lực và nhiều người quen. Riêng Cảnh sát họ chỉ cười và nói: “Bộ người khùng hay sao mà trực tiếp hăm dọa, tức là đã phạm vào điều 422 của Bộ Hình Luật California.” (Penal Code of California, sec 422). Tiếp đó, đài Tiếng Nước Tôi (TNT) đả kích người viết bài, và đổi lại “Ngày Ðòi Tự Do Cho Việt Nam” hoặc “Ngày Tranh Ðấu Tự Do Cho Việt Nam”. Ðài TNT liên tục “mớm” cho thính giả tưởng lầm là chúng tôi đã “khùng” nên chống lại việc làm chính đáng của họ (sau khi đã lại đổi tên). Xin xem tuần báo Lập Trường số 530 trang 12, phát hành ngày 23-9-04, quý vị thấy được phản ứng của độc giả khắp nơi về việc chủ trương đổi ngày 30-4 thành Ngày Tự Do Cho Việt Nam. Và chắc quý vị cũng không quên trước đây MT từng tự ý đổi ngày Giỗ Quốc Tổ thành Quốc Khánh; 30-4 thành Ngày Báo Hiếu Mẹ Cha; Tháng Tư Ðen thành Tháng Tư Xanh. Và thắc mắc, tại sao 364 ngày còn lại trong năm không chọn, mà buộc phải chọn 30-4. Ý đồ gì đây? Sau loạt bài nầy, chắc MT và đài TNT sẽ ra tay, và chúng tôi sẵn sàng “ứng chiến”.

II - / Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Ðảng, gọi tắt đảng Việt Tân (VT).

Theo xác nhận trong Diễn Văn Khai Mạc của bác sĩ Trần Ðức Tường, trưởng ban tổ chức Lễ Ra Mắt vào ngày 19-9-04 tại Berlin, Ðức quốc, thì đảng Việt Tân là hậu thân của MT. Mặt khác, khi giải thích “Lý Do Công Khai Hóa Ðảng Việt Tân”, ông Nguyễn Kim, chủ tịch đảng cũng xác định là đảng tuy mới công khai hoạt động nhưng đã có mặt trên hai thập niên đấu tranh và chính do Chủ tịch Hoàng Cơ Minh thành lập từ trong chiến khu. Và cũng theo lời tuyên bố nói trên thì “mặc dầu lãnh đạo của đảng VT và MT là một, nhưng MT là một trận tuyến quy tụ nhiều đoàn thể phối hợp đấu tranh.” Xin hỏi ông Nguyễn Kim, theo tài liệu thu thập được, khi MT “tan vỡ” vào cuối năm 1984 (Trtsn 369-378), ngoài hệ thống tiệm phở và một số cơ sở kinh tài, thì còn tổ chức khác nào nữa mà ông nói MT là nơi quy tụ nhiều đoàn thể đấu tranh. Phải chăng ông muốn nói đó là tổ chức Liên Minh Việt Nam Tự Do, Hội Chuyên Gia Việt NamÐoàn Thanh Niên Phan Bội Châu v.v.. Theo giới am hiểu thì các tổ chức đó chỉ để trang trí, chẳng gây được một thành tích nào đáng kể; ngoài ra, thấy không còn ăn khách và trước bờ đổ vỡ tàn lụi, MT đành phải thay lông, đổi lốt để trở thành đảng VT.

Theo tranh hý họa và bài viết đăng trên Bán Nguyệt San Ngày Nay số 535 ngày 1-10-04 thì việc đảng VT ra đời để thay MT chỉ là chuyện “rượu cũ, bình mới”. Bài báo còn viết, trong quá khứ MT đã làm mất lòng tin của đồng bào hải ngoại, do đó trước khi giải thể, MT phải bạch hóa hồ sơ về số tiền đã “tận thu”của đồng bào và cũng nên giải thích việc thủ tiêu các đoàn viên nòng cốt của MT.

Ðảng Việt Tân như xác định là hậu thân của MT và do ông HCM tổ chức, mà theo tố cáo của đại tá Phạm Văn Liễu trong hồi ký Trả Ta sông Núi 3, ông HCM là một nhân vật từng tạo nhiều thành tích không mấy tốt đẹp tỉ như: dối trá, buôn bán kháng chiến, hiếu sát, từng ra lệnh xử tử 18 kháng chiến quân tại chiến khu (trtsn 447) thì làm sao ông ta có thể đào tạo được nhiều cán bộ dày dặn kinh nghiệm, có đạo đức cách mạng như lời phát biểu của ông Ðặng Vũ Chấn. Ngoài ra, đảng Việt Tân là nòng cốt, MT là tổ chức ngoại vi, mà MT thì đã để lại quá nhiều tì vết xấu xa thì làm sao đảng VT có thể trở thành một công cụ đấu tranh có chính nghĩa được.

Nội cái danh xưng Việt Tân thôi, cũng đã không ổn mà còn gây nhiều thắc mắc: Triết học Ðông phương đã đưa ra một hệ luận về thuyết Chính Danh: “Danh Bất Chính; Ngôn Bất Thuận, Lý Bất Thông”(Tên không đúng, nói không xuôi thì lý lẽ không trôi chảy). Lý lẽ không trôi chảy thì không hành động đúng. Dưới đây là ý nghĩa 2 chữ Canh Tân Cách Mạng:

- Canh Tân, cải cách, tức chủ trương sửa đổi cho thích nghi với thời đại. Tỉ như: Giáo Hội Canh Tân, (Eglise de Réforme) để sửa đổi những điều được cho là sai lầm của Giáo Hội Công Giáo Roma. Nhưng tín điều về Thiên Chúa giáo vẫn giữ nguyên vẹn.

- Cách Mạng, là triệt để, hoàn toàn đổi mới, bứng tận gốc và bốc tận rể. Ðã triệt để, thì không có chuyện nữa vời. Cải cách thì không thể chấp nhận cách mạng.

Luận về chữ, thì danh xưng Cách Tân Cách Mạng đã tự mâu thuẫn với nhau, nó không hề có trong tự điển khoa học chính trị. Ðiều nầy, chắc chắn các vị khoa bảng trong MT đã biết. Nhưng phải chăng do chi thị nào đó buộc phải đặt tên như vậy để lập lờ đánh lận con đen? Nên nhớ, cộng sản chủ trương phải “triệt để” nên thường lên án hàng ngũ quốc gia, tầng lớp tư sản là bọn cải lương, tức là bọn làm cách mạng nữa vời, không dám lật đổ và không dám triệt để khai phá, chúng chính là bọn phản động. Tướng VC Trần Ðộ và một số nhà đòi cải cách trong nước bị khủng bố, bị hãm hại vì muốn sửa đổi (canh tân) để làm tốt giúp đảng trường tồn, chứ đâu họ muốn giựt sập đảng (cách mạng), thế mà bọn chóp bu cộng sản cũng không chấp nhận nên bị chúng khủng bố cho đến chết.

Trong hoàn cảnh hiện tại, lúc chủ nghĩa cộng sản đang thoái trào, CSVN bị lúng túng vụ tranh chấp nội bộ, đấu đá cấu xé nhau cơ hồ muốn sụp đổ; mặc khác, tạo cơ hội thuận lợi giúp đảng thi hành nghị quyết 36 thì không gì hay bằng chủ trương: hai bên cùng có lợi, giao cho một tổ chức nào đó đấu thầu làm đối lập cuội tiến hành:

- Hô hào Canh Tân, tức chỉ sửa đổi đôi chút để bảo vệ chế độ (cộng sản). Phải chăng đây là tín hiệu báo cho Hà Nội biết: Các anh hãy yên tâm. Chúng tôi chỉ xin hợp tác làm ăn chớ không đụng tới sợi lông nào đâu mà lo ngại.

- Làm cò mồi, đòi Cách Mạng, tức vận dụng tầng lớp chống cộng hãy lật đổ bạo quyền, đòi tự do dân chủ. Với chiêu bài nầy tung ra thì ai chẳng thích, mọi người đều muốn, chắc chắn số tiền buôn bán hai chữ Tự Do ắt sẽ thâu vô nhiều hơn kháng Chiến trước.

Người viết cảm thấy quá kinh sợ trước âm mưu nầy, và xin thông báo với quý vị: Trước đây, chúng ta từng lên án CSVN dùng vũ khí của khối cộng sản cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa; đặt ách thống trị, chà đạp nhân quyền, bóp chết tự do. Nay, đảng VT hậu thân của MT, một tổ chức từng kiếm được nhiều tiền, sẵn phương tiện họ sẽ tìm cách “gom bi”, cài người nắm các tổ chức, đoàn thể tại hải ngoại, đợi lúc mà bọn VC vì xu thế thời đại, buộc chúng phải chấp nhận dân chủ, (dân chủ giả hiệu) thì lớp người đó sẵn sàng đứng ra làm đối lập cuội, bắt tay với bạo quyền trong nước tiến hành dân chủ qua giải pháp “Mỗi người dân một lá phiếu”, ắt lúc đó chúng ta sẽ bị thua cộng sản một cách thê thảm, và keo nầy còn thua đậm hơn bị đầu hàng vào ngày 30-4-75. Lý do: CSVN nắm đa số, vẫn giữ quyền lực; ta chỉ là một thiểu số vừa là đối lập cuội. Chính hành động nầy chúng ta đã tạo chính nghĩa cho CSVN và giúp chúng tiếp tục thống trị dân tộc Việt Nam.

(1) Thuyền trưởng tàu Trường Xuân đã cứu giúp trên 3000 người Việt tị nạn.

Phùng Ngọc Sa


Bài liên quan:
Phản hồi của Cơ Quan Truyền Thông ProPublica về thư ngỏ của Việt Tân
Tại sao dùng danh từ “Terror” trong phim phóng sự...!!! 
Phim 'Terror in Little Saigon': Con trai Ðạm Phong lên tiếng 
Phim “Nỗi Kinh Hoàng ở Little Saigon”: Phép thử cho lương tâm và trách nhiệm

Ai đứng đằng sau “Terror in Little Saigon”?

Hoàng Cơ Định xác định có K-9...

Nguyễn Xuân Nghĩa: Chúng ta tiếp tục là nạn nhân của truyền thông Mỹ

Tại Sao Là Lúc Này??? "Terror In Little Saigon" - Khủng Bố Tại Little Saigon

Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa: “Mặt Trận là một chương đen tối của đời tôi"

Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc: "Terror in Little Saigon" là phim dở, đầu voi đuôi chuột…