ĐEM TÂM TÌNH VIẾT LỊCH SỬ

THƯ GỬI NGƯỜI BẠN TRẺ NGUYỄN THANH TÚ

CON TRAI KÝ GIẢ ĐẠM PHONG

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

Thành phố Westminster, Thủ đô Người Việt Tị Nạn Cộng Sản

Ngày 27 tháng 9 năm 2017

Cháu Nguyễn Thanh Tú thân mến,

Hôm nay, chú viết thư này cho cháu để bày tỏ lòng ngưỡng mộ sự can trường của ký giả Đạm Phong và lòng hiếu thảo của cháu.

Chiến sĩ VNCH ra trận đánh nhau với Việt Cộng, nếu bị hy sinh, họ được tuyên dương công trạng và thân nhân của họ được lãnh tiền tử tuất. Họ được “Tổ Quốc Ghi Ơn”. Nhưng đó là điều họ phải làm, vì nghĩa vụ của người trai thời loạn bảo vệ Tổ Quốc. Họ có khí giới để tự vệ hoặc để tiêu diệt địch.

Cuộc chiến tranh quân sự đã chấm dứt, Ba cháu  ký giả Đạm Phong  được sống ở xứ sở hòa bình, có thể yên thân, lo làm ăn để nuôi vợ, con.

Thế nhưng, ký giả Đạm Phong đã dấn thân vào cuộc chiến bảo vệ chính nghĩa nhằm chống lại bọn nhân danh kháng chiến phục quốc để lừa bịp đồng bào; dối trá, làm mất NIỀM TIN vào lý tưởng Chống Cộng, tức là lý tưởng chống lại CÁI LỪA ĐẢO và CÁI ÁC, giống như các chiến sĩ VNCH đã chiến đấu để bảo vệ Miền Nam Tự Do.

Ký giả Đạm Phong không có đồng đội, không có vũ khí để tự vệ. Và nếu bị hy sinh, ông không được lãnh tiền tử tuất. Mẹ cháu phải tự túc nuôi đàn con.

Vì thế chú đánh giá Ba cháu can đảm hơn người lính chiến đấu bảo vệ VNCH rất xa.

Ký giả Đạm Phong đã được một tổ chức kháng chiến phục quốc mệnh danh Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam do Phó Đề đốc Hải quân VNCH lãnh đạo, phái người đem tiền đến mua chuộc, hăm dọa mạng sống. Nhưng ông đã khẳng khái từ chối, không vì ham tiền mà bán rẻ lương tâm. Và ông đã bất chấp sự hăm dọa, không một chút sợ hãi.

Chú ngưỡng mộ sự dũng cảm của Ký giả Đạm Phong vì giữ sự trong sạch, nhất định không thể để cho ai mua chuộc. Ông là người tôn trọng lương tâm của người làm báo.

Chú xin nghiêng mình trước cái chết của Ba cháu. Cái chết đã thể hiện khí phách của một người làm truyền thông có lý tưởng. Và chú khinh bỉ những người làm truyền thông đã im lặng, vô cảm, không có tình đồng nghiệp đối với người đã dám hy sinh cho  CHÍNH NGHĨA TỰ DO. Ngay cả lời phân ưu gia đình cháu cũng không có.

Năm 2015, chú từ California bay sang Houston, Texas thăm cháu. Điều đầu tiên chú làm là yêu cầu cháu đưa chú đi thăm mộ Ba cháu. Chú đã quỳ bên mộ Ba cháu rất lâu và âm thầm khấn:

“Thưa ký giả Đạm Phong,

Tôi là Bằng Phong Đặng văn Âu, một người lính VNCH, hôm nay đến quỳ bên mộ anh để tưởng nhớ hương hồn anh, một chiến sĩ chiến đấu cho Tự Do đầy dũng cảm.

Anh là tấm guơng sáng của nhà truyền thông chân chính, tiếp tục chiến đấu chống lại sự dối trá, lừa đảo, bịp bợm và đặc biệt chống lại CÁI ÁC.

Anh là người đại biểu ý chí sự kiêu hùng của Người Lính VNCH, người xứng đáng đại diện tinh thần bất khuất của Người Lính VNCH.

Tôi xin nghiêng mình kính cẩn dâng lên vong hồn anh lòng biết ơn của Người Lính tự trọng và hứa rằng tôi sẽ làm tất cả điều gì trong khả năng của tôi để ủng hộ lòng hiếu thảo của Nguyễn Thanh Tú đi tìm công lý cho Cha.

Xin anh sống khôn thác thiêng hãy soi sáng lương tri của những kẻ tăm tối chấm dứt làm điều tổn thương danh dự Dân Tộc.


(Hình chụp Đặng văn Âu bên mộ ký giả Đạm Phong.)

Đối với cháu, chú yêu thương cháu vì cháu có lòng hiếu thảo đối với bậc sinh thành. Cháu khác với nhạc sĩ Phạm Tuyên có cha là học giả Phạm Quỳnh bị Việt Cộng đập vỡ sọ bằng cán cuốc, mà vẫn trơ trẽn làm bài hát “Như Có Bác Hồ Trong Ngày Vui Đại Thắng”. Hơn thế nữa, chú cám ơn cháu vì cháu đã “đóng cọc” những cái vòi con “BẠCH TUỘC TỘI ÁC” mà những đảng phái, đoàn thể Chống Cộng đã thờ ơ không hề quan tâm. Con “BẠCH TUỘC TỘI ÁC” đó là công cụ của Việt Cộng.

Cháu đã đã đóng trên đầu nó cái nhãn hiệu “VIỆT TÂN MA” là rất chính xác.

*/ Không phải đợi tới lúc ký giả A. C. Thompson làm cuốn phim tài liệu “Terror In Little Saigon”, chú mới lên tiếng hài tội man rợ của Mặt Trận HCM.

 Năm 1988, chú làm Chủ bút Giai phẩm Lý Tưởng của Hội KQ/VNCH ở Houston, đăng bức thư của nhà văn KQ Đào Vũ Anh Hùng với tựa đề “Vàng Rơi Không Tiếc” yêu cầu ông Nguyễn Kim Huờn nói rõ sự thật về những hoạt động mờ ám của Mặt Trận HCM.

 Đào Vũ Anh Hùng là bút hiệu của Thiếu tá KQ Đào Bá Hùng.

 Thiếu tá Hùng là người đã tham gia Mặt Trận HCM từ đầu và hoạt động rất tích cực.

 Khi Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh tuyên bố Mặt Trận có 10 ngàn quân và 36 tổ chức tham gia thì Thiếu tá Hùng nghi ngờ, tỏ ra bất mãn, rời tổ chức và viết thư yêu cầu “chiến hữu” Nguyễn Kim Huờn –người thay thế ông Phạm văn Liễu– hãy nói Sự Thật.

 Bài “Vàng Rơi Không Tiếc” không được bất cứ một tờ báo nào của Người Việt Tị Nạn Cộng Sản dám đăng, vì họ sợ bị Mặt Trận HCM thanh toán như chúng đã thanh toán Ba cháu – Ký giả Đạm Phong. (Trước đây chú không dùng chữ “Mặt trận HCM thanh toán ba cháu”, vì không có chứng cớ. Nay cháu đã có chứng cớ và dùng mà Việt Tân Ma không kiện cháu, tức là họ nhìn nhận, thì chú mới dùng, để không mang tiếng chụp mũ một cách hồ đồ).

 Về phần chú, dựa vào tinh thần tập thể, chú mời Ban Biên tập đến họp tại nhà chú và trình bày đại ý với anh em như sau:

“Tuy Lý Tưởng là tờ báo của Hội Ái Hữu, nhưng chúng ta chủ trương “Không Bỏ Anh Em. Không Bỏ Bạn Bè” thì chúng ta phải thể hiện đúng như phương châm đã đề ra. Anh Đào Vũ Anh Hùng là Không Quân, nêu lên vấn đề Đất Nước với anh Nguyễn Kim Huờn, cũng là người Không Quân, thì không lý do gì mình sợ hãi mà né tránh. Người ta bảo Hội Ái hữu không làm chính trị là sai. Hành động bỏ nước ra đi, không chấp nhận chế độ cộng sản đã là làm chính trị rồi. Không đợi ra tranh cử một chức vụ trong chính quyền mới là làm chính trị. Người nào nói họ chỉ làm văn hóa, không làm chính trị là người đó dốt.”

 Anh em Ban Biên Tập đồng ý.

 Và chú đã phản ảnh quyết định của BBT với Hội trưởng Trần Văn Nghiêm.

 Anh Nghiêm cũng chấp thuận cho đăng bài viết của Đào Vũ Anh Hùng.

 Sau khi Hội phát hành giai phẩm Lý Tưởng, đoàn viên Mặt Trận HCM cho người đến đòi thu hồi.

 Chú quyết liệt từ chối, vì họ vi phạm quyền tự do báo chí.

 Mặt Trận liền phát động chiến dịch khủng bố tinh thần, dọa bắn, dọa giết.


(Chú kèm theo đây phóng ảnh tờ báo Thần Phong do chú tự bỏ tiền túi ra xuất bản để cháu và độc giả biết rõ nội vụ. Những bài viết trong đó, đều do chú là tác giả).

*/ Chống lại băng đảng Kháng Chiến, không phải chú muốn tỏ ra mình anh hùng để nổi tiếng. Không! Chú chống lại vì Danh Dự và Trách Nhiệm của Người Lính!

 Chú quan niệm rằng một người bị mất Tổ Quốc phải nương thân vào nước người là một điều tận cùng của sự nhục nhã, thì xứng đáng gì mà mong nổi danh?

 Chỉ có những kẻ bị mất nước mà không cảm thấy nhục, mới bon chen giành giựt cái hư danh.

 Chú hành xử đúng với lương tâm và phong cách của Người Lính không chấp nhận sống dưới chế độ cộng sản man rợ; chứ không phải đến đất nước này như là cái thứ tha phương cầu thực, giá áo túi cơm mà quay lưng lại trước nỗi thống khổ của đồng bào mình.

*/ Đó là phương cách chú chống lại luận điệu vu cáo của bọn cộng sản chụp cho chiến sĩ VNCH như chú là lính đánh thuê.

 Lớn tiếng “Đả Đảo Cộng Sản”, mà lại dùng sự lưu manh làm  đánh mất NIỀM TIN của người tâm huyết, thì không phải là Chống Cộng!

 Cùng mang thân phận tị nạn, không lý do gì một đám người tị nạn như mình lại dám dùng vũ lực để hăm dọa mình.

 Ngay cả họ là Kháng Chiến Thật đi nữa, họ cũng không có quyền sử dụng vũ lực trong một quốc gia dân chủ pháp trị.

– Nếu chú lùi bước vì lo cho mạng sống bản thân thì còn gì là Danh Dự của Người Lính VNCH

– Nếu chú thỏa mãn Mặt Trận áp lực đòi tịch thu số báo, thì làm sao chú xứng đáng với Trách Nhiệm người Chủ Bút đại diện cho tiếng nói Quân chủng Không Quân VNCH, từng tự hào với sứ mạng “ra đi không ai tìm xác rơi?”

 Chú thà “Chết đứng, hơn Sống quỳ” để không hổ thẹn khi đối diện với anh linh đồng đội của mình đã hy sinh vì Tổ Quốc ở cõi Thiên Thu.

Đó là tất cả ý nghĩa của mỗi người khi cúi đầu mặc niệm anh linh tiền nhân có công dựng nước và mở nước! Và tưởng nhớ những chiến sĩ anh hùng đã hy sinh vì lý tưởng TỰ DO.

*/ Khi xảy ra biến cố quân khủng bố Hồi giáo giết chết chủ nhiệm Charlie Hebdo và những cộng sự viên của tờ báo trào phúng, chú viết hai bài “JE SUIS CHARLIE” để nêu lên nghi vấn có phải Mặt Trận HCM đã giết ký giả Đạm Phong và khẳng định cái chết của Phó Đề độc Hoàng Cơ Minh là do các ông Hoàng Cơ Định, Nguyễn Xuân Nghĩa, Nguyễn Kim Huờn và Trần Xuân Ninh bằng lý luận.

 Bởi vì sau cuộc tan vỡ giữa Phó Đề đốc HCM và Đại tá Phạm Liễu, sự lừa bịp Kháng Chiến bị bại lộ, thì bốn nhân vật kể trên đã âm mưu đẩy Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh vào chỗ chết để phi tang.

 Trên phương diện tình báo, phản tình báo, không bao giờ có chuyện đoàn quân xâm nhập đất địch mà không cần giữ sự bí mật.

 Cuộc “Đông Tiến” đã đăng trên tờ báo Kháng Chiến của Mặt Trận. Do đó, hành động của Tướng Hoàng Cơ Minh không phải là hành động của “người mang thân giúp nước” như lời bào chữa lếu láo của Đại tá Vũ văn Lộc, bút hiệu Giao Chỉ.

 Hành động của Tướng HCM là hành động của một Tướng cướp cùng đường, bị cảnh sát ví chung quanh, nên không thể thoát thân mà đành tự sát.

*/ Khi cuốn phim “Terror In Little Saigon” của ký giả A. C. Thompson được trình chiếu, chú hết sức vui mừng vì nghĩ rằng truyền thông Mỹ bắt đầu vào cuộc để phanh phui tội ác.

 Nếu có chứng cớ rõ ràng của ký giả A. C. Thompson thì chú kết tội CÁI ÁC băng đảng Việt Tân Ma không cần phải dùng thể nghi vấn nữa!

 Trái lại, Hoàng Tứ Duy, con trai Hoàng Cơ Định, phát ngôn viên Việt Tân Ma, ra thông cáo lên án người làm phim “Terror In Little Saigon” là sỉ nhục Cộng Đồng Việt Nam.

 Lúc bấy giờ, Đại tá Vũ văn Lộc, bút hiệu Giao Chỉ, vội vàng đánh giá phim “Terror In Little Saigon” là “đầu voi đuôi chuột”.

 Nguyễn Xuân Nghĩa (cháu ruột Tổng Bí thư Việt Cộng Mười Cúc Nguyễn văn Linh) tố giác anh Thompson điêu ngoa, đặt điều những sự láo khoét mà ông Nghĩa không hề nói.

 

 Ông Nghĩa đe dọa sẽ kiện anh Thompson, nhưng tới giờ phút này, ông Nghĩa vẫn im thin thít, không dám kiện.

*/ Bất cứ người nào hoạt động Chống Cộng đều phải nghi ngờ Việt Tân Ma đã bị Việt Cộng sử dụng làm công cụ. Bởi vì Việt Tân Ma có hành động mờ ám phạm tội ác mà Việt Cộng có chứng cớ (nhưng người Chống Cộng không có), nên Việt Tân Ma đã bị Việt Cộng làm “blackmail”.

 Việt Tân Ma có những hành động rất giống Việt Cộng: gian xảo, thủ đoạn chụp mũ và khủng bố.

 Do đó nhà báo Kiêm Ái không ngần ngại gọi Việt Tân Ma là “em Việt Cộng”.

 Nhưng ở hải ngoại. Việt Tân Ma nguy hiểm hơn Việt Cộng, bởi vì Việt Cộng không thể đứng ra tổ chức Đại nhạc hội “Cám Ơn Anh” hoặc những công tác gây quỹ từ thiện…

*/ Lẽ ra, những đoàn thể mang danh Chống Cộng, những Đảng có quá khứ Chống Cộng như Đại Việt, Quốc Dân Đảng, Dân Xã … phải nhận thấy Việt Tân Ma nguy hiểm hơn Việt Cộng thì phải tiếp tay với cháu nhằm triệt tiêu công cụ của Việt Cộng, mới là thực sự Chống Cộng.

 Chú không hiểu nổi sự dửng dưng của người Chống Cộng!

*/ Năm 1976, chú là một trong những thành viên sáng lập Ủy ban Tranh đấu Nhân quyền cho Việt Nam tại Hoa Thịnh Đốn.

 Do đó, chú rất ủng hộ những đoàn thể tranh đấu nhân quyền hiện nay tại hải ngoại.

 Chú đã đặt câu hỏi cho những nhà hoạt động nhân quyền tại sao không lên án bọn khủng bố giết chết nhà báo Đạm Phong, Lê Triết vì nói lên SỰ THẬT? Chẳng lẽ sinh mạng nhà báo Việt Nam ở hải ngoại không đáng quan tâm?

 Nếu tranh đấu thiên vị như thế thì làm sao có uy tín để đòi hỏi Việt Cộng phải tôn trọng Nhân Quyền?

Chú đã nói với những anh em trong Đại Việt và Quốc Dân Đảng mà chú quen biết rằng:

“Nếu chúng ta có thể vận động đồng bào tị nạn trên khắp thế giới muôn người như một, chúng ta vẫn không đủ sức lật đổ chế độ Việt Cộng. Chúng ta ủng hộ đồng bào đứng lên lật đổ bạo quyền là đúng; nhưng sống ở hải ngoại thì chúng ta không thể đích thân lãnh đạo cuộc đấu tranh. Vậy, chúng ta phải nghĩ đến những việc gì mà chúng ta có thể thực hiện được. Đó là việc tiếp tay với Nguyễn Thanh Tú, chỉ bằng tinh thần cũng được, để đưa bọn lừa bịp ra ánh sáng càng sớm càng tốt.”

Cháu Nguyễn Thanh Tú thân mến,

*/ Chú nghĩ rằng anh A. C. Thompson rất khinh Cộng Đồng Người Việt chúng ta.

 Nhà báo Đạm Phong, Lê Triết vì lên tiếng vạch trần sự bịp bợm, lừa đảo của Việt Tân Ma mà bị giết. Nhưng Cộng Đồng không hề có phản ứng, vì sợ hay vì vô cảm?

 Nay anh A. C. Thompson vì lương tâm của nhà truyền thông, cất công đi tìm công lý cho đồng nghiệp thì có những phần tử trong Cộng Đồng gán ghép cho anh ta là tay sai Việt Cộng.

 Chủ tịch Việt Tân Ma Đỗ Hoàng Điềm từ San José xuống Quận Cam họp báo để kết tội anh Thompson thì được Bùi Phát (Phó Thị trưởng thành phố Garden Grove) đứng ra tổ chức và ông Thiếu tướng Nguyễn Khắc Bình (nguyên Tổng Giám đốc Cảnh sát Quốc gia VNCH, kiêm Giám đốc Phủ Đặc Ủy Trung ương Tìnhh báo VNCH) tháp tùng để hỗ trợ cho cuộc họp báo của Đỗ Hoàng Điềm, Chủ tịch Việt Tan Ma.

 Hết Xếp Cảnh sát Phạm văn Liễu thông đồng với Tướng Hải quân Hoàng Cơ Minh đi lừa đồng bào, đến Xếp Cảnh sát Nguyễn Khắc Bình tận tụy làm tay sai cho Việt Tân Ma thì làm sao chú không buồn vì trong hàng ngũ của mình có những Tướng tá đáng khinh như thế?

 Tại sao họ có thể nhẫn tâm làm chuyện mờ ám để gây thương tổn vong linh những chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ Quốc?

– Tại sao họ không nghĩ con cháu của họ sẽ lãnh đủ sự nguyền rủa của thế gian?

*/ Khi xem cái video clip nhạc sĩ Trúc Hồ tuyên bố “Chúng ta đòi lật đổ chế độ Cộng Sản là sai!”chú nhận thấy cậu này láo lếu quá.

 Từ lâu, chú đã nghi ngờ SBTN là một bộ phận của Việt Tân Ma, công cụ của Việt Cộng.

 Rõ ràng cậu này đã được Việt Cộng mớm lời cho nói câu đó để dò xét phản ứng của Cộng Đồng Chống Cộng.

 Cộng Đồng im lặng.

 Chú bèn hỏi quan điểm của nhà văn Phan Nhật Nam (PNN) (người đang phục vụ SBTN) người bạn chiến đấu rất thân với chú: “Này Nam, cậu nghĩ sao về lời tuyên bố của Trúc Hồ?”.

 Trước câu hỏi nghiêm chỉnh của người bạn thân như anh em thì PNN phải trả lời đàng hoàng. Nhưng PNN lại vừa nói, vừa quay đít đi: “Trúc Hồ là thằng con nít, biết gì đến chính trị?”.

*/ Câu trả lời của PNN càng xác minh cho sự suy nghĩ của chú là chính xác: “Trúc Hồ được thế lực Việt Cộng mớm lời cho nói để thăm dò phản ứng của Cộng Đồng. Nếu Cộng Đồng ồn ào Chống Cộng mà im lặng trước lời tuyên bố của Trúc Hồ tức là Việt Cộng xem như chúng đã thành công.”*/

 Vì PNN là nhà văn nổi tiếng nhờ những bút ký chiến trường, cũng là người có lập trường Chống Cộng bất khuất, từng nhiều lần bị kiên giam trong trại tù Việt Cộng. Cho nên tiếng nói của PNN được quần chúng tin cậy nhất.

 Nay PNN đang là người làm truyền thông cho hãng truyền thông SBTN giàu và mạnh nhất và cũng là hãng truyền thông bị thính giả nghi ngờ xu hướng thân Cộng nhất trong Cộng Đồng.

 Do đó câu hỏi của chú về Trúc Hồ không còn nằm trong phạm vi giữa hai người bạn trong cuộc trà dư tửu hậu. Câu hỏi của chú phản ảnh mối nghi ngờ của phần đông thính giả.

 – Bởi vậy chú đã viết thư cho PNN để yêu cầu PNN trả lời trước công luận. Là người của quần chúng (public figure), PNN phải có trách nhiệm với quần chúng.

 Tiếc thay! PNN đã im lặng. Một sự im lặng rất khó hiểu!

*/ Nửa tháng sau, ngồi trong nhà, chú thấy ông Nguyễn Xuân Nghĩa (cháu ruột của Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Việt Cộng) đến trao cho PNN một xấp giấy tờ, rồi vội vã ra đi.

 Chú bèn viết cho PNN một thư thứ hai.

 Nhà văn PNN không trả lời chú, mà chỉ gửi trên Diễn Đàn một Thông báo có nội dung đại ý như sau: “Ai muốn đặt vấn đề với tôi (PNN), hãy liên lạc với luật sư tôi”.

Trời ơi! Từng là chiến hữu, từng là anh em trên bàn rượu sau mỗi chiến dịch, tại sao nhà văn PNN có thể lạnh lùng đưa ra một Thông Báo trịch thượng, kiêu căng đối với chú đến thế? Chú không hiểu nổi!

*/ Tuy nhiên, vừa rồi đọc cái thư của PNN trả lời Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Cộng, chú đã viết email mời PNN đến nhà chú dự tiệc rượu vì có bằng hữu ở xa về.

 Chú quan niệm rằng giữa những người anh em từng cầm súng chiến đấu chống lại cộng sản, dù bất đồng chính kiến, vẫn có thể ngồi lại với nhau, thông qua trao đổi, đối thoại để hòa giải hòa hợp với nhau trong mục đích tiêu diệt Việt Cộng.

 Chú nhắc lại: Hòa giải hòa hợp giữa những người thực sự Chống Cộng; chứ nhất quyết không hòa giải hòa hợp với Việt Cộng. Bởi vì người ta có thể dạy ác thú làm xiệc; nhưng không thể nào dạy Việt Cộng làm NGƯỜI LƯƠNG THIỆN!

 Ngoài ra, chú muốn góp ý với bức thư mà nhà văn PNN trả lời Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Cộng Hữu Thỉnh.

 Theo chú, bức thư của PNN khá mơ hồ, lấp lửng, văn phong hơi gượng gạo.

 Dưới đây là email của nhà văn PNN trả lời Hữu Thỉnh:


From:  PHAN NHẬT NAM

Sent: Saturday, September 2, 2017 2:29 PM

To: Hữu Thỉnh

Subject: Thư của nhà văn Phan Nhật Nam trả lời Hữu Thỉnh.

Tôi là một Người Lính Tác Chiến thuần túy thuộc Binh chủng Nhẩy Dù.

Dẫu hôm nay 43 năm sau 1975 không mặc quân phục. TÔI KHÔNG CÓ LIÊN HỆ NÀO VỚI GIỚI VĂN CHƯƠNG, HỌC THUẬT MIỀN NAM TRƯỚC 1975.

LẼ TẤT NHIÊN SAU 1975 CŨNG VẬY, TRONG NƯỚC CŨNG NHƯ Ở HẢI NGOẠI. Cho dù tôi có viết nên chữ, nghĩa trong những cuốn sách, trên những tờ báo từ 1968… Tóm lại, xin cảm ơn nhã ý có những đề nghị liên hệ như trong thư đính kèm. Trước 1975 tôi quen rất đông bạn bè Miền Nam, sau 1975 quen thêm người Miền Bắc với tư thế người giản dị dễ vui chơi thế thôi  CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ BỞI SINH HOẠT CHỮ NGHĨA / CÀNG KHÔNG LÀ CHÍNH TRỊ  VĂN HÓA. Hơn nữa cũng quá lớn tuổi, (sinh 1943; khai thêm tuổi, 1942 để đi lính cho sớm) nên không thể, không muốn làm gì khác, làm gì hơn.

Kính thư,

Phan Nhật Nam.


Có lẽ sau đó, người nào đó cố vấn cho PNN viết bức thư thứ hai trả lời Hữu Thỉnh với lời lẽ bày tỏ lập trường rõ ràng hơn, nên được Cộng Đồng Mạng khen ngợi.

Cháu Nguyễn Thanh Tú thân mến,

 Chú viết email mời PNN đến dự cuộc họp mặt để chứng tỏ mình luôn luôn chủ trương “KHÔNG BỎ ANH EM, KHÔNG BỎ BẠN BÈ” và để góp ý với PNN trả lời Hữu Thỉnh một cách dứt khoát hơn: Nói cho Việt Cộng hãy chấm dứt giở trò “Hòa hợp hòa giải” cuội.

 Tiếc thay! Nhà văn PNN bận đi Hoa Thịnh Đốn thăm cháu, không đến được.

*/ Có một nhân vật khác mà chú muốn góp ý trong tinh thần bạn đồng môn trường Quốc Học, chiến hữu trong Quân Lực VNCH.

 Đó là Huy Phương, vừa nhà văn, vừa nhà báo.

 Nhà báo Huy Phương đề nghị một phương pháp Chống Cộng hữu hiệu là hãy “Tẩy Chay Việt Cộng”.

 Nhiều người trầm trồ khen ngợi sáng kiến đó lắm, vì chú nhận khá nhiều email phổ biến bài viết của nhà văn Huy Phương trên mạng.

*/ Nhân dịp viết thư cho cháu, chú muốn nhắn với nhà báo Huy Phương: Hãy TẨY CHAY (bất hợp tác) với hãng truyền thông SBTN trước thì đề nghị TẨY CHAY VIỆT CỘNG mới được độc giả tin cái đề nghị của mình. Bởi vì Việt Tân nguy hiểm hơn Việt Cộng.

*/ Tổng Giám đốc SBTN (Trúc Hồ) tuyên bố “Đòi lật đổ chính quyền Việt Cộng là sai”, mà ông Huy Phương hợp tác chặt chẽ và trung thành với SBTN thì hóa ra ông Huy Phương nói một đường làm một nẻo à?

Thức dậy đi anh Huy Phương!

*/ Mới đây luật sư Trần Kiều Ngọc cũng làm xôn xao dư luận với câu tuyên bố “Con không chống Cộng; con chỉ chống Cái Ác”.

 Tại sao luật sư Trần Kiều Ngọc là người có học mà nói một câu dốt đến thế?

 Luật sư Ngọc chỉ chống Cái Ác, mà không chống Cái Lưu Manh, Cái Lừa Đảo, Cái Bịp Bợm là bản chất của Việt Cộng và của Việt Tân Ma à?

 Thảo nào người ta nghi ngờ LS Trần Kiều Ngọc là đảng viên Việt Tân Ma cũng phải! Việt Tân Ma lừa đảo, bịp bợm, nhưng không ÁC à?

*

*      *

Năm 1954, nước Việt Nam bị chia đôi. Việt Cộng phái điệp viên trà trộn vào đoàn người di cư để quấy rối an ninh Miền Nam. Năm 1975, Việt Cộng vẫn làm theo sách cũ. Nhưng lần này Việt Cộng ngang nhiên hơn.

  Trần Quang Thuận, Nghị sĩ VNCH đồng thời phát ngôn viên chính thức của tên Việt Cộng đội lốt thầy tu Trí Quang, đã có công lớn trong việc giựt sập VNCH, không ở lại đất nước để lãnh thành quả cách mạng (!), lại đi Hoa Kỳ để làm gì, không ai biết?

  Thiền sư Nhất Hạnh, một công cụ của Việt Cộng trong chiến tranh, người nồng nhiệt đòi hòa bình bằng mọi giá mà chỉ yêu cầu Quân đội VNCH buông súng, Hoa Kỳ phải rút quân khỏi Miền Nam, mà không hề có một lời lên án quân xâm lược Việt Cộng. Chỉ  những hạng người có mắt như mù mới không nhìn thấy Nhất Hạnh làm tay sai cho Việt Cộng. Không những thế, Nhất Hạnh là người cực kỳ gian ác, vì trong biến cố “911” đã nhẫn tâm đăng báo buộc tôi Hoa Kỳ gặp quả báo vì từng dội bom giết 300 ngàn lương dân vô tội ở tỉnh Bến Tre. Có người bất bình đã đặt cho Nhất Hạnh là Thiền sư Vô Hạnh, chưởng môn nhân của phái Thiền Đốn Mạt! Xứng danh quá!

  Nguyễn Xuân Nghĩa, cháu ruột Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Đảng Việt Cộng, sau 5 năm làm việc cho Việt Cộng (hay được đào luyện trong lò Việt Cộng), rồi được Việt Cộng cho sang Pháp, sang Mỹ để làm tan rã Mặt Trận HCM. Xong công tác, Nguyễn Xuân Nghĩa nhảy sang lãnh vực truyền thông và được bọn bồi bút, tôi tớ phục vụ rất đắc lực.

  Bùi Tín là một Việt Cộng ly khai Đảng, viết những Mặt Thật, Hoa Xuyên Tuyết như thể là người thực tâm đi về phía hàng ngũ Quốc Gia, nhưng lại để lộ chân tướng. Anh ta bênh vực một cách hớ hênh: Những nạn nhân chết trong Tết Mậu thân 1968 là do bom của Mỹ và VNCH. Nạn nhân chết vì bom, tại sao khi đào hố chôn người tập thể lên thì thấy tử thi đều bể sọ và hai tay bị trói bằng dây telephone?

Nhân dịp nhà báo Trần Phong Vũ tổ chức buổi giới thiệu sách của nhà xuất bản Tiếng Quê Hương do nhà văn Uyên Thao làm Giám đốc, chú thấy ông Bùi Tín, ông Đỗ Quý Toàn (bút hiệu Ngô Nhân Dụng) cô Nancy Nguyễn đến giữa lúc diễn giả Bùi Bích Hà đang giới thiệu tác phẩm. Được biết những nhân vật này vừa tan cuộc họp “Tập Hợp Dân Chủ” ở Long Beach, California, với Đại sứ Bùi Diễm, nên đến muộn.

Mặc dầu không có trong chương trình, nhưng ông Bùi Tín được MC Đinh Quang Anh Thái mời lên đọc bài thơ “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?” của cô giáo Trần thị Lam. Nghe ông Bùi Tín đổi chữ NGỘ trong bài thơ thành chữ Kỳ, chú yêu cầu MC Đinh Quang Anh Thái lên phát biểu ý kiến.

MC Đinh Quang Anh Thái hạn cho chú chỉ được nói ba phút. Nhưng khi chú mới nói được chừng hai phút thì MC Đinh Quang Anh Thái có vẻ sốt ruột, muốn chạy lên lấy cái “microphone” trong tay chú.

Cháu Nguyễn Thanh Tú thân mến,

Chú viết cho cháu đọc mẩu chuyện này để cháu thấy rằng những nhà truyền thông tên tuổi có sự phân biệt đối xử. Một người lính VNCH đêm đêm bay bao vùng trên trời, hễ thấy ánh lửa phát ra ở đâu là liền bay tới để nhả đạn xuống những ổ pháo kích Việt Cộng bắn vào thành phố. Những nhà truyền thông “danh tiếng” đó được sống tới ngày hôm nay cũng là do những người lính VNCH đã miệt mài trong chiến trận để bảo vệ mạng sống của họ. Thế nhưng ngày nay họ tâng tiu, niềm nở với Việt Cộng một cách rất tự nhiên. Thảo nào ông Đại tá Bồi bút Vũ văn Lộc của đảng Việt Tân Ma nói rằng Cuộc Chiến Tranh Việt Nam (Vietnam War) là vô nghĩa, vì có những phần tự VÔ ƠN!

Do đó, chú không lấy làm lạ, trong những cuộc họp báo tố giác tội ác của Mặt Trận HCM, lột mặt nạ và đóng đinh những cái vòi CON BẠCH TUỘC, mà không hề thấy sự hiện diện hay sự ủng hộ “bằng mồm” của giới truyền thông “danh tiếng” thì chú gọi họ là những con buôn chữ nghĩa, là điều không có gì gọi là quá đáng!

Ngày Thứ Hai, mồng 2 tháng 10 này, cháu sẽ mở cuộc họp báo ở Houston tố cáo tội ác và sự bịp bợm của Việt Tân Ma.

 Chú muốn ngỏ lời cảm ơn những người đã ủng hộ việc làm của cháu và muốn ngỏ lời kêu gọi những người làm truyền thông hãy sống xứng đáng với lương tâm chức nghiệp.

 Hơn thế nữa, chú mong mỏi những người Chống Cộng ở hải ngoại phải thấy rõ Việt Tân Ma nguy hiểm hơn Việt Cộng và là một sự sỉ nhục đối người tị nạn cộng sản.

Chú chúc cháu thành công. Và chúc người Việt chống Cộng thành công!

Thân ái,

Bằng Phong Đặng văn Âu

Email address:

This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.

Tel: 714 – 276 – 5600


- Giai Phẩm THẦN PHONG 1988 (PDF 22MB) 

Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa, ANH LÀ AI? (27-12-2015)

Nhà văn Bằng Phong Đ-V-Âu trả lời về bài viết của cô Nancy Nguyễn

- Website này của ai? Mời click vào TRANG NHẤT > THƯ NGỎ:   www.SucManhCongDong.net/1